Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu Chương 47: Chương 45
Chương trước: Chương 46: Chương 44.2
Khoảng 9 giờ tối, Kiều Hân Hân mới về đến nhà.
Phố Nam Hậu cực kỳ náo nhiệt, cả con đường đều là quán bar với đèn đỏ rượu xanh. Cuộc sống về đêm của riêng thành phố lớn chỉ vừa bắt đầu.
Vòng qua khu nhà cũ từ bên này, bầu không khí lập tức thanh tịnh hơn rất nhiều, đường trong đường ngoài tựa như hai thế giới.
Kiều Hân Hân men theo đèn đường về chỗ ở. Cô thấy đèn trong phòng còn sáng, chẳng lẽ giờ này Lý Mục không ở quán bar trông coi sao?
Cô dùng chìa khóa mở cửa, đụng phải Lâm Tử Thần đang đắp mặt nạ dưỡng da, hai người đều giật mình.
"Ồ, cô về rồi à?"
Lâm Tử Thần chào hỏi như thường, cô đã biết bạn cùng nhà của mình chính là Kiều Hân Hân trước khi vào ở.
Mà Kiều Hân Hân vẫn còn đang sững sờ nhìn cô, cảm thấy giọng của cô gái này rất quen tai, có phải cô đã từng nghe qua ở nơi nào không?
Lâm Tử Thần bóc mặt nạ dưỡng da, cô cười nói: "Là tôi đây."
"A..."
Chính là vị hàng xóm lúc trước, Lâm Tử Thần.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước đó.
Kiều Hân Hân kinh ngạc nói: "Cô là người thuê nhà mới à?"
"Đúng vậy."
"Không phải ngày mai cô mới tới sao?"
"Tới sớm một ngày cũng đâu có vấn đề gì, ngày mai tôi còn phải bay vào ca sáng, nên cần chuẩn bị chỗ ở mới cho xong. Lý tiên sinh cũng đã nói rõ ràng với tôi rồi, tôi sẽ ở gian phòng của anh ấy... Khi tôi biết người ở cùng nhà với mình chính là cô, tôi rất vui vẻ."
Dừng một chút, cô giận dữ nói: "Cũng là chuyện đáng để vui mừng duy nhất trong mấy ngày gần đây."
Lâm Tử Thần dường như có rất nhiều tâm sự, Kiều Hân Hân cũng không hỏi nhiều. Cô đóng cửa, khẽ nói: "Hoan nghênh cô đã tới."
Cô vẫn có chút kháng cự về chuyện người thuê mới, nhưng nếu người này là Lâm Tử Thần, dường như càng dễ tiếp nhận hơn so với việc ở cùng một người xa lạ.
"Hôm nay tôi rất mệt nên về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai tôi còn phải dậy sớm."
Lâm Tử Thần cũng không định làm quen với Kiều Hân Hân. Thứ nhất, cô cảm thấy, dựa vào tính cách thiếu nhiệt tình của Kiều Hân Hân, cô ấy sẽ không vội vã trong chuyện này. Thứ hai là vì tâm tình gần đây của cô quả thực không tốt lắm.
Cả người rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm trên giường thư thả đầu óc.
"Ừm, chúc cô ngủ ngon."
"Cô cũng ngủ ngon nhé."
Lâm Tử Thần về phòng Lý Mục.
Hôm nay, khi Lý Mục ra ngoài, anh đã thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình, phòng của anh không lớn cũng không nhỏ, đèn trong phòng hơi tối, nhưng giường vừa lớn vừa thoải mái.
Chuông di động chợt vang lên, Lâm Tử Thần nhận điện thoại, giọng lạnh lùng.
"Anh còn có việc gì à?"
"Tử Thần... Hai chúng ta không thể ngồi nói chuyện tử tế được sao?"
"Tôi và anh chẳng có chuyện gì hay để nói cả."
"Em nghe anh giải thích đã, anh thực sự không cố ý vạch trần chuyện em trai của em đâu. Anh biết anh đã mang lại rất nhiều phiền phức cho em trong những ngày này, thật sự xin lỗi... Vậy nên, anh muốn mời em ăn cơm để nói một lời xin lỗi tử tế với em."
"Đừng, anh chẳng có gì phải xin lỗi tôi cả, là tôi có mắt như mù, không phân biệt được chó với người. Phóng viên Triệu, tin tức mà anh đưa ra lần này chính là tin độc quyền đấy, anh có thăng chức không? Có được tăng lương không? Anh cầm tiền thưởng trong tay mà không chê phỏng tay à? Anh muốn mời ai bữa cơm này thì mời, tôi chẳng có phúc để hưởng đâu!"
Sau khi nói xong, Lâm Tử Thần liền cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Ngẫm lại khi vừa gặp người đàn ông này, cô cảm thấy gã đạo mạo trang nghiêm, giỏi giang hơn người. Hiện tại nhìn lại, hóa ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, mặt chó thân người.
Lâm Tử Thần chỉ có thể cảm khái mắt mình bị mù, may mà cô cùng gã đàn ông kia vẫn còn đang ở trong trạng thái mập mờ, cách việc xác định quan hệ còn rất xa.
Nếu thực sự ở bên nhau, cô sẽ buồn nôn muốn chết.
Thế nhưng... Trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Dù sao, khi còn chưa hiểu rõ nhân phẩm của người đàn ông kia, cô đã có chút hảo cảm với gã. Nhớ tới những hành động ngọt ngào lúc trước chỉ càng khiến cô thêm đau xót.
Quên đi quên đi, ngủ đi thôi, dù sao cô cũng đã chuyển sang nhà mới, hy vọng cuộc sống sau này của cô sẽ tốt hơn.
Thời gian qua có quá nhiều chuyện phiền lòng... Haizzz.
*
Vài ngày sau, Kiều Hân Hân không chạm mặt Lâm Tử Thần thêm lần nào, bởi vì cô ấy luôn bay ra nước ngoài.
Lý Mục cũng liên tục không xuất hiện, về sau Kiều Hân Hân mới biết anh đã đi du lịch. Cô cảm thấy cuộc sống của Lý Mục mới thực sự là nhàn nhã. Số tiền kiếm được từ quán bar mà anh mở cũng đủ để anh đi du lịch muôn nơi.
Không có người nuôi cơm, Kiều Hân Hân phải bắt đầu tay làm hàm nhai. May mà trong thẻ của cô vẫn còn 400 tệ. Cô mua không ít đồ ăn, đặt trong tủ lạnh, mỗi ngày đều làm những món khác nhau.
Tài nấu nướng của Kiều Hân Hân không quá cầu kỳ nhưng lại rất nhuần nhuyễn. Bình thường, khi vừa đến 12 giờ trưa, khán giả liền vội vã đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp chỉ để xem cô nấu cơm.
Rất nhiều người cảm

Xem tiếp: Chương 48: Chương 46.1