Phàm Tình Tục Ái Chương 47: Chương 47
Chương trước: Chương 46: Chương 46
"Chỉ cần ở cùng anh thì em sẽ không cảm thấy quá muộn.” Tần Thanh thật lòng nói.
"Em cũng không cần tự ép mình, em có thể tỏ vẻ nũng nịu với bạn trai mình như những cô gái khác mà." Tống Vũ Thành dịu dàng nói.
Tần Thanh giơ tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh, đắm đuối nhìn vào hàng lông mày nồng đậm mê luyến của anh, khuôn mặt anh tuấn cương nghị khiến cô không nhịn được muốn hôn lên môi anh.
Cô cố gắng đè nén kích động trong lòng mình, nghiêng đầu sang một bên.
"Đó là gì vậy?" Tần Thanh nhìn văn kiện trên bàn hỏi.
"Thư kêu gọi đầu tư."
"Đầu tư cái gì?"
"Vào mỏ vàng ở châu úc."
"Anh muốn đầu tư sao?" Tần Thanh thuận miệng hỏi.
Tống Vũ Thành không hề trả lời.
"Rủi ro rất lớn."
"Kế hoạch đã tiến hành đến bước cuối cùng." Tống Vũ Thành đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, dùng ngón tay tùy ý gõ nhẹ bệ cửa sổ: "Còn có hai anh em nhà họ Lục hợp tác."
"Anh nói chính là hai anh em nhà Lục Kiếm Thăng sao?" Tần Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Tống Vũ Thành quay đầu lại nhìn cô một cái.
"Bọn họ không muốn sao?" Tần Thanh tiếp tục phân tích nói.
"Nhà họ Lục có tổng gia sản hơn phân nửa tập đoàn tài chính, bọn họ chần chờ là chuyện rất bình thường." Tống Vũ Thành bình tĩnh đáp.
"Nếu bọn họ không tham dự thì anh sẽ gặp vấn đề lớn sao?" Tần Thanh truy hỏi.
Tống Vũ Thành trầm mặc một hồi lâu mới đáp: "Cũng không có ảnh hưởng gì." Anh xoay người lại, có chút nghiêm túc nhìn Tần Thanh nói: "Tất cả tài sản của nhà họ Tống, không chỉ là của anh mà cũng là của em nữa."
Tần Thanh nghe xong sững sờ, lòng lập tức tràn đầy vui mừng. Cô bước tới ôm eo Tống Vũ Thành , anh nói vậy khiến trong lòng cô bắt đầu mơ mộng.
Nhưng Tống Vũ Thành chỉ ôm cô, không nói gì nữa.
Đợi một lúc lâu mà không thấy anh mở miệng, Tần Thanh ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: "Vũ Thành, anh thích loại phụ nữ như thế nào? Ví dụ như …" Cô suy nghĩ một lát "Một người phụ nữ mạnh mẽ như Hi Lạp Lý hoặc là loại phụ nữ lương thiện dịu dàng như Audrey Hepburn hay là loại phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm như Marylyn Monroe hoặc là..."
Tống Vũ Thành cười vò tóc cô nói: "Anh chỉ yêu em."
Ban đêm Tần Thanh thường ngủ không yên, cô thường choàng tỉnh sau đó hoảng hốt đưa tay tìm kiếm Tống Vũ Thành . Chỉ khi tay chạm được thân thể của anh, cô mới có thể an tâm ngủ lại.
Từ thư phòng trở về đêm hôm ấy, Tần Thanh nửa đêm tỉnh lại, không tìm thấy anh nên cô kinh hoảng mở mắt, lập tức ngồi dậy.
Tống Vũ Thành thực sự không có ở trên giường, trong bóng tối trong lòng Tần Thanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trong nháy mắt rơi lệ.
Lúc này, cô mơ hồ nghe được từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Tần Thanh vội vàng mở đèn ngủ lên.
Tống Vũ Thành đi ra, thấy cô ngồi dậy nên áy náy hỏi: "Có phải anh làm em thức giấc?"
Tần Thanh chỉ nhìn anh nhưng không có trả lời.
Tống Vũ Thành đến gần nhìn thấy nước mắt đầy mặt cô nên nhanh chóng nâng mặt cô lên, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Tần Thanh dùng sức gật đầu.
"Mơ thấy gì mà sợ đến nỗi như vậy?" Tống Vũ Thành vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.
"Mơ thấy anh bỏ em, anh không cần em nữa." Tần Thanh lắp bắp nói.
Tống Vũ Thành cười lớn ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô nói: "Anh chỉ sợ em sẽ rời bỏ anh đấy, hai chúng ta thật xứng, một đôi ngốc nghếch."
Tần Thanh đẩy anh ra, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt hỏi: "Có thật không?"
"Anh khiến em không có cảm giác an toàn sao? Anh không đáng tin sao?" Tống Vũ Thành thật lòng hỏi.
Tần Thanh không đáp, cúi đầu không nói lời nào.
Tống Vũ Thành lại bất đắc dĩ chân thành nói: "Bất kỳ về phương diện tình cảm hay thân thể, anh đều sẽ rất kiềm chế. Anh không tùy tiện như vậy với bất kỳ người nào nên em có thể yên tâm." Anh lại lần nữa kéo cô về lại trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói tiếp "Trước kia anh cũng đã từng có bạn gái. Khoảng sáu bảy năm trước, lúc anh còn học đại học, cũng rất ít khi thể hiện tình cảm, mà đến giờ anh cũng không nhớ rõ lắm."
"Cô ấy chết rồi đúng không?" Tần Thanh đột nhiên hỏi.
Tống Vũ Thành kinh ngạc nhìn cô: "Sao em biết?"
Tần Thanh không trả lời anh, chỉ hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"
Tống Vũ Thành buông

Xem tiếp: Chương 48: Chương 48