Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 27: Chương 27

Chương trước: Chương 26: Chương 26



Tần Thanh ngây ngốc đi vào trong nhà, giày cũng chưa kịp cởi ra đã vội chạy đến trước cửa sổ, ghé đầu nhìn xuống dưới.

Tống Vũ Thành cũng đang ngước lên nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh cười cười, vẫy tay với cô.

Nhìn xe khởi động rời đi, Tần Thanh chán nản ngồi xuống.

Cô ngồi bên giường nhìn cái rương hồi lâu, vẻ mặt bắt đầu biến đổi giống như mình đang phải quyết định việc gì rất khó khăn.

Cuối cùng, cô đứng lên mở chiếc rương ra, nhìn thấy bên trong toàn là nữ trang: áo khoác Chanel, váy Moschi¬no, giày Stac¬ca¬to. Không những vậy, còn có rất nhiều màu sắc khác nhau nào là màu trắng, màu hồng.

Trong góc nhỏ của rương còn có một chiếc hộp trang sức tuyệt đẹp, bên trong là cặp bông tai nạm bằng bạch kim có đính hột xoàn Aura sáng lấp lánh kết hợp với sợi dây chuyền đính hột kim cương trên mặt.

Tần Thanh sắp xếp đồ vật trong rương lại và ngơ ngác ngồi dưới đất hồi lâu.

Cô nghĩ chắc anh cũng chỉ kiên nhẫn với mình không quá một tuần lễ thôi.

Đêm này, Tần Thanh ngủ không được, luôn tỉnh lại giữa chừng.

Cũng không biết là lần thứ mấy ngủ lại, cô nằm mơ thấy Tống Vũ Thành bỏ mình vì cảm thấy cô vô cùng nhàm chán.

Cô giật mình tỉnh dậy, sợ hãi khóc một mình.

Giờ phút này, cô mới ý thức được, lòng mình rất sợ hãi khi mất đi người đàn ông này. Hiện giờ cô cũng không có lòng tin rằng mình sẽ có thể giữ anh mãi mãi.

Đột nhiên những kỷ niệm vốn bị cô bỏ qua bỗng trỗi dậy khiến cô vô cùng đau đớn.

Thân phận và địa vị vốn chênh lệch mà hoàn cảnh gia đình cũng khác nhau thì làm sao cô có thể mơ tưởng đến anh?

Cô cảm thấy mình đang làm một chuyện vô cùng hão huyền. Dù biết vậy nhưng cô cũng tình nguyện lưu lại trong lòng mình những ký ức tốt đẹp, tình nguyện cứ ở mãi trong mộng mà không cần phải tỉnh lại quá nhanh.

Cô không hiểu rốt cuộc Tống Vũ Thành thích cô ở điểm nào hay là anh chỉ cảm thấy hứng thú với cô trong một phút giây nào đó rồi thôi.

Cô cũng hiểu sự ưa thích của đàn ông đối với phụ nữ chỉ là một sự hứng thú nhất thời mà thôi.

Suy nghĩ như vậy khiến cô đau khổ không dứt. Hiện giờ cô tiến không được mà lùi cũng không xong, quả thật mối tình đầu của một cô gái thật sự rất đau khổ.

Buổi sáng, sắc mặt Tần Thanh tiều tụy bởi vì suốt đêm không ngủ mà cảm thấy trong lòng buồn bực. Cô nhẹ ho khan một chút.

Hơn ba giờ chiều, Tống Vũ Thành gọi điện thoại tới, nói buổi tối có hội nghị quan trọng, còn phải đi dự tiệc. Vì thế, anh dặn *SocLata-dleEqquyDonn*dò cô phải nhớ ăn gì đó, ngủ sớm để mười giờ sáng hôm sau đi Macao.

Tần Thanh yên lặng cúp điện thoại, trong lòng vẫn do dự.

Chín giờ tối, rốt cuộc cô cũng dũng cảm quyết định gọi điện thoại cho anh.

Cô nhắn tin cho Tống Vũ Thành, nói với anh rằng mình bị bệnh nên không thể đi Macao với anh được.

Mấy phút sau, Tống Vũ Thành gọi điện thoại lại.

"Sao lại bị bệnh? Bệnh gì? Nghiêm trọng không?" Tống Vũ Thành vội vàng hỏi.

". . . . . . Bị cảm. . . . . . Đầu cũng nhức. . . . . . còn ho khan." Tần Thanh liên tục ho khục khục trong điện thoại.

"Đi bác sĩ chưa? Bây giờ anh đến chỗ em." Tống Vũ Thành lo lắng.

"Không cần, em đã uống thuốc rồi, bây giờ cũng rất buồn ngủ, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ thôi. Nhưng " Tần Thanh thận trọng nói: "Em không thể đi với anh đến Macao rồi."

"Đó không phải việc quan trọng." Tống Vũ Thành dừng lại một chút, cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói một câu: "Em phải tự chăm sóc tốt cho mình, anh sẽ nhanh chóng trở về ."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Vũ Thành cũng chưa muốn đi vào phòng tiệc.

Đứng ở hành lang tối om, như nhớ ra việc gì, anh bấm số điện thoại của Trần Thuỵ.

"Ngày mai cậu tìm ai đó đi theo tôi sang Macao." Tống Vũ Thành dứt khoát nói.

"Cái gì? Cậu đừng nói giỡn." Sau khi tan việc, Trần Thụy cũng khôi phục thân phận bạn bè với Tống Vũ Thành.

"Tôi không nói đùa, Tần Thanh không đi được." Giọng Tống Vũ Thành có chút mệt mỏi.

"Tại sao?"

"Cô ấy ngã bệnh nên cần nghỉ ngơi."

Trần Thụy dừng lại mấy giây, lòng có ý đùa

Loading...

Xem tiếp: Chương 28: Chương 28

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cận Chiến Bảo Tiêu

Thể loại: Dị Năng, Khoa Huyễn

Số chương: 412


Đùa Giỡn Diêm Vương

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 10


Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65


Hầu Môn Kiêu Nữ

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh

Số chương: 51


Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 198