81 “Cái này. . . ” Mắt Tô Uyển hấp háy, khó xử cúi đầu. Hẳn nhiên không thể nói sự thật, bảo là không biết con nhỏ mức chứng gì, ngáo ngơ đi lấy người khác mất rồi.
82
Tô Uyển nói xong, không buồn nhìn sắc mặt hai người kia, quay người là đi thẳng.
Giở chiêu này với bà, còn non lắm. Hạ Dã Nhuận chả phải là gì với bà, chẳng đến lượt mình phải xót.
83 Tập Vị Nam đã rất lâu rồi không tự mình xuống bếp, quanh năm ở trong doanh trại, thức ăn đều là trong nhà ăn, mỗi ngày bận rộn, đâu có thời gian để bản thân đi Trương La ăn cơm.
84
Diệp Bạc Hâm thật lòng cảm thấy bản thân kéo tới nhà rồi, không dễ gì Tiêu Thuần mới đi đóng cửa, cô thở phào một hơi, hai chân ba cẳng đi xuống lầu.
Đến tầng ba rẽ vào một góc, Đặng Viễn ôm một hộp đựng thức ăn đi, may mà cô nhanh tay lẹ mắt nhảy sang một bên, nếu không hai người đều người ngã ngựa đổ rồi.
85
Tập Vị Nam chớp chớp mắt, lông mi dài nhẹ nhàng quét trên mắt cô, cảm giác kỳ lạ khiến cô mở ta đôi mắt long lanh.
Lông mi của một người đàn ông so với cô còn dài hơn, khoé mắt khẽ động, lúc khiến anh cảm xúc trong anh dần lạnh đi, một sợi phong tình không thể nói rõ ràng.
86
Lúc tắt trang mạng đi, Diệp Bạc Hâm không cẩn thận nhấp vào một cửa sổ khác, một trang mới chạy ra.
Cô hốt hoảng, vội vàng muốn tắt đi, song đôi mắt lại dán chặt vào một hình ảnh trước mặt, trong lòng nổi lên mâu thuẫn, năm ngón tay cầm lấy con chuột dần dần tái bệch đi.
87
Một người đàn ông quỷ quái
Tô Uyển nghe thấy có người gọi cô, liền ngẩng đầu lên, một cái bụng phệ trên người của một người đàn ông trung niên đang đi về phía cô, trên tay nâng một ly rượu whisky sang trọng, ánh mắt xấu xa liếc nhìn xuống ngực cô.
88
Ông Lạc vẫn rất lợi hại.
“Ồ?”Lạc Trình Ngạn cười một nụ cười rất bí hiểm, cao giọng, đôi lông mày thanh tú nhếch lên, "Không biết? Hay là. . .
89
Diệp Thanh Vũ không trả lời, nâng cà phê lên, nhấp một ngụm, nén sự bực dọc trong lòng.
Ngước mắt: “Anh Hạ, em không giống anh, anh là con đất con trời, còn em.
90 Trợ lý nhìn Hạ Dã Nhuận qua gương chiếu hậu, anh đã gác máy, không lập tức ra lệnh quay đầu xe, mà đăm chiêu mở điện thoại. Không biết đang nghĩ gì, cả gương mặt trầm ngâm đến độ đáng sợ.
91
Nước mắt len theo kẽ tay nhỏ xuống, Lâm Tinh Âm vụt đứng dậy, chẳng kể có nhìn được không, cô quay phắt người, ôm mặt chạy đi. Hà Dã Nhuận sửng sốt, đồng tử co rút lại: “Tinh Âm!”
Vướng phải chiếc ghế trong phòng khách, Lâm Tinh Âm ngã sóng soài, người đập mạnh xuống nền, ghế đè lên chân.
92 Tập Vị Nam nói không làm bậy tức là không làm bậy, chỉ lặng lẽ ôm cô, đôi mắt tinh anh lướt trên gương mặt cô, mê đắm, xa xăm, như đang nhìn cô, lại như đang thông qua cô tìm kiếm gì đó.
93 Ưng Hy bất giác siết chặt nắm tay, Lý thượng tướng không phải cấp trên trực tiếp của cô, một khi danh sách đã giao nộp lên trên, không còn cách nào sửa đổi nữa.
94
Giờ nghỉ trưa, Diệp Bạc Hâm bơ phờ quay về phòng, nằm vật trên giường, nhắm nghiền mắt.
Mấy cô gái tinh thần vẫn phơi phới, mới rồi lúc ăn cơm còn uể oải, giờ về phòng đã tung tăng hoạt bát.
95
Quý Giản Ninh từ sân huấn luyện quay trở lại, một thân mồ hôi ướt đẫm, là mùa hè, quần áo ướt rượi dính sát vào cơ thể, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Cởi quần áo ra, cầm lấy áo quần ngủ, bước vào phòng tắm, mở đầu bình nước ra, để vòi hoa sen phun lên đỉnh đầu chảy xuống.
96
Đặng Viễn run rẩy gõ cửa phòng, trong thời gian đợi, trái tim một trận đập lên xuống.
Hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt lắm, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân nặng nề, nắm cửa chuyển động, Đặng Viễn chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận lửa giận.
97 Tập Vị Nam lặng lẽ ôm cô, trái tim đập lên xuống dữ dội, cô đột nhiên ngoan ngoãn im lặng khiến trong lòng anh nổi lên bất an, kéo theo cảm xúc luống cuống.
98
Diệp Bạc Hâm không nói gì, những giọt lệ đọng lại trong đôi mắt lã chã rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Những ngón tay xương xương thon dài nắm chặt lại, toàn thân run run lên.
99
Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt, trong miệng vẫn tràn ra một chút mà rên rỉ đau khổ, cả mặt xanh mét.
Tập Vị Nam nắm chặt hai tay của cô, vừa lau đi bọt trắng tràn ra trên miệng cô, vừa hạ giọng gọi cô.
100 Mấy ngày nay cô đã cẩn thận từng ly từng tý, sợ gặp phải Tập Vị Nam, không giấu được sự sợ hãi đối với anh, bị anh nhìn ra đầu mối, sẽ càng phát sinh chuyện đáng sợ hơn nữa.