61 Chu Duệ Trạch nằm nghiêng nửa người, lúc đầu không buộc chặt dây lưng mà nới lỏng xuống, áo ngủ rộng thùng thình khoác trên người, để lộ ra lồng ngực nhỏ gọn, trắng nõn.
62 Bình tĩnh!Bình tĩnh!Nhất định phải bình tĩnh!Trong lòng Nhiếp Nghiêu nhắc nhở mình rất nhiều lần. Thực ra, không có chuyện gì lớn, thật sự. Không phải là hơn mười hai giờ đêm bị người ta đánh thức thôi sao, không phải là bên ngoài đang dưới 0 độ thôi sao, không phải là một người đàn ông to cao đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cởi áo tháo thắt lưng thôi sao, không phải là để cho anh đánh giá một chút hình thể cậu ta thôi sao…Thật sự không có gì ghê gớm lắm.
63 Ba ba ba. . . . . . Nhiếp Nghiêu lấy tay hung hăng vỗ đầu của mình. "Cậu làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch nhíu mày hỏi. "Nhức đầu. " Nhiếp Nghiêu vô lực rên rỉ.
64 Trên đường đi, Chu Duệ Trạch lái xe thật sự rất chậm. Ở trên đường chạy lòng vòng liên tục. Trong đầu hỗn loạn, một tay cầm tay lái, tay còn lại trống rỗng nắm chặt thành quyền.
65 Nhiếp Nghiêu không nói gì, chỉ là im lặng lắng nghe. Nghe hô hấp của Chu Duệ Trạch từ loa điện thoại truyền đến, có thể khiến người như Chu Duệ Trạch không khống chế được hô hấp, có thể thấy được anh đã bị kích động lớn đến bao nhiêu.
66 Editor: Tiểu Tất CửuLau khô tất cả lòng đỏ trứng trên bàn sạch sẽ, Chu Duệ Trạch cười nói: "Ăn từ từ. "Chu Duệ Trạch cũng không nói gì thêm, trực tiếp gắp trứng gà trong đĩa của Hà Quyên vào trong đĩa của anh, đưa trứng gà nguyên vẹn kia của anh đến đổi qua.
67 Editor: Tiểu Tất CửuĐến lúc trời tối, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị đã được dọn xong. Chu Duệ Trạch đặc biệt mở một chai rượu ra, đổ vào trong chén, màu sắc xinh đẹp nhìn tựa như nước uống.
68 "Em không biết sao?" Chu Duệ Trạch lấy bột nhão trong tay để xuống, hỏi Hà QuyênSau đó, nhìn thấy Hà Quyên vừa mờ mịt lại thành thực lắc đầu một cái, khiến anh không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
69 “Chu Duệ Trạch!” Hà Quyên xấu hổ gầm nhẹ, rốt cuộc sao lại thế này?“Đây. ” Chu Duệ Trạch lập tức phối hợp đáp lại một tiếng. “Anh… Anh…” Hà Quyên muốn chỉ trích, đáng tiếc lời vừa ra khỏi miệng không biết nói gì cho phải.
70 “Đúng lúc, Nhiếp Nghiêu chớp mắt một cái, lướt một cái mở hòm thư của anh ra, mở ra gì đó bên trong, sau đó vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, “Ông chủ, chuyện vặt vãnh của công ty tôi có thể xử lý, nhưng mà chuyện lớn sống còn có lẽ chính cậu giải quyết đi.
71 Hà Quyên buồn cười lắc đầu, xoay người muốn đi. Bản thân cô trở thành như vậy, người đầu óc không bình thường không thể nói chuyện. “Buông tay!” Hà Quyên bị Thịnh Nhạc Dục bắt lấy cổ tay, nhìn chằm chằm, giận dữ mắng mỏ.
72 "Em. . . . . " Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của Hà Quyên sẽ cay nghiệt như thế, ở trong ký ức của hắn, Hà Quyên vĩnh viễn là loại người dịu dàng, hắn nói cái gì thì cô chính là cái đó, ngoại trừ không thể thỏa mãn yêu cầu của anh về phương diện đó.
73 "Ý của anh là, nếu mà tôi trở lại bên cạnh anh, tôi cũng có thể nổi tiếng như thế?" Giọng nói của Hà Quyên không chắc chắn hỏi Thịnh Nhạc Dục. "Ít nhất là tốt hơn so với em của hiện tại.
74 Loại chuyện đó?Chu Duệ Trạch nhất thời không phản ứng được, mơ hồ nhìn Hà Quyên, thấy gò má của cô ửng đỏ, ánh mắt tránh né, lúc này mới hiểu lời cô nói là có ý gì.
75 Hà Quyên lắng nghe giọng nói, hình như là từ phía trước truyền tới, xe của họ cũng dừng ở hướng đó. Bọn họ trước sau vẫn nên tránh xa thì tốt hơn. Hà Quyên dừng bước, nhìn Chu Duệ Trạch một chút.
76 “Chỉ là không ngờ rằng cô sẽ đến hội diễn xướng để nghe tôi. ” Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Hà Quyên, tự nhiên nói. “Cô biểu diễn?” Hà Quyên kỳ quái nhíu mày, cô nhớ rõ trên quảng cáo nói như thế nào, đây là buổi biểu diễn Thiên Vương mà.
77 Nhân vật chính của buổi biểu diễn là nam ca sĩ khí chất hơn người, không khí dưới khán cực kỳ sôi nổi, tiếng vỗ tay hoan hô, sóng sau cao hơn song trước.
78 Editor: Tiểu Tất CửuÂm nhạc vang lên, bên trong câu lạc bộ thể thao hàng nghìn người ái mộ ca hát với nhau, vô số cây gậy huỳnh quang đang vung vẩy, hiện trường đã nóng đến muốn nổ tung.
79 Tin nhắn nhắc nhở đột nhiên vang lên, Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không có phản ứng được, cơ thể cô đã nhanh chóng căng thẳng, đầu óc gần như chết lặng, trực tiếp mở tin nhắn.
80 Editor: Tiểu Tất CửuChu Duệ Trạch nói như vậy khiến Nhiếp Nghiêu im lặng một lúc. Được rồi, anh ta đã sai lầm rồi. Chu Duệ Trạch người này hoàn toàn không bình thường.