41 Sau lần công khai đó, Hoàng Thuận trên môi luôn nở một nụ cười hạnh phúc, Tiểu Nhi thấy anh như thế, nửa lạ nửa vui
- Thuận, anh có thể thôi cười đi được không?
Cô hỏi
- Em không thích nhìn anh cười?
Hoàng Thuận hỏi
- Không phải, trông anh như thế.
42 - Không, buông tôi ra! Buông ra, buông tôi ra! Thuận, tha cho em, làm ơn, hãy tha cho em, Thuận, Thuận. . .
Tiếng hét của Nhiễu Chi vang vọng lại trong không gian rộng lớn
Mọi người thấy cô ta bị lôi đi, không ngớt lời phê phán.
43 Tập đoàn Hắc Thị. . . .
- Đã tìm được chưa? Hắc Phong ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo, ám khí tỏa ra bao trùm lấy căn phòng
Ánh mắt liếc nhìn tên thuộc hạ đứng trước mặt, giọng lạnh lùng
- Dạ thưa, tôi.
44 Lưu Dĩnh tiến lại gần Vĩnh Hi, anh nhỏ giọng
- Anh sẽ "xem" giúp em, Vĩnh Hi!
Vĩnh Hi bị bỏ xuân dược, cả cơ thể đều nóng, da thịt đỏ hồng, đôi mắt xuất hiện một tầng sương, đôi môi mấp máy khó chịu rên rỉ, cô không yên vị mà nhúc nhích liên tục
Lưu Dĩnh ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn chạm vào da thịt cô
Vĩnh Hi đang nóng, bỗng nhiên thấy mát ở cánh tay, thích thú đưa tay mình nắm lấy tay anh, khẽ cười mỉm, nói
- Ưm, nóng.
45 - Mẹ nó, lần này tao sẽ cho mày một bài học nhớ đời!
Lục tổng tức giận nghiến răng nói, hai tay siết chặt lại, ánh mắt giận dữ cay độc lâu lâu lại liếc nhìn ra cánh cửa to lớn.