81 - Sẽ rất ngon đấy. . . . !
Giọng nói của hắn đầy thâm tình, hắn đợi cô lâu vậy chính là đợi đến thời khắc này.
Và hắn, sẽ không bao giờ làm hại cô.
82 Nụ hôn của Lục Thượng Hàn nhẹ nhàng tràn ngập yêu thương giành cho Đan Nghi. . .
Không khí dường như đang. . . . nóng dần lên, khiến con người ta đắm trìm.
83 Đan Nghi như một chú mèo vừa ăn no cá, miệng phát ra tiếng than khe khẽ đầy thoải mái rồi vô thức ôm chặt lấy vòng eo Lục Thượng Hàn.
Rất nhiều người đều nói rằng, lần đầu sẽ khá là tệ, rất đau đớn.
84 Mặt Đan Nghi đỏ bừng lên,hắn vẫn đang hỏi chủ đề ngày hôm qua. . . .
Tối qua hắn đã " bón " cho cô rất no đủ rồi, nhưng. . . cô không tài nào thảo luận chuyện ấy với hắn được ý.
85 Nhưng người trợ lí cũng không dám quá tò mò, rất nhanh chóng mà thu lại ánh mắt của mình.
- Dùng bữa trước đã! Đêm qua, thể lực tiêu hao nhiều quá rồi.
86 Đan Nghi khẽ gật đầu.
Dùng bữa xong, Đan Nghi mặc lên người chiếc váy mới mà Lục Thượng Hàn mua cho cô.
Chiếc váy tối qua cô mặc rất đẹp nhưng đã bị bẩn hết rồi.
87 Xem ra, ông ý chính là người đến làm thuyết khách giúp Bạch Văn Bình.
Đan Nghi nhớ rằng, trước kia có một khoảng thời gian Bạch gia mời ông ta đến làm gia sư cho Bạch Văn Bình.
88 - Ba, nếu như anh Văn Bình, không phạm thêm một lỗi lầm tương tự như vậy nữa thì con sẽ tha lỗi cho anh ta. Nếu như anh ta còn làm sai nữa thì người nhà Bạch gia sau này sẽ vĩnh viễn không được bước chân vào Đan gia nữa, có được không ạ?
Đan Nghi như hạ quyết tâm rất lớn, cắn cắn môi nói.
89 Đan Nghi bưng mặt khóc. . . .
Thật ra cô chỉ cố gắng phát ra tiếng khóc mà thôi chứ không có khóc thật, lại còn nhìn lén qua kẽ hở ngón tay để nhìn biểu hiện của ba mẹ Bạch Văn Bình.
90 Đan Nghi rất vui, ở trong phòng thu dọn đồ đạc của mình. . .
Thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện giữa Lục Thượng Hàn và cô thì tim lại đập loạn nhịp liên hồi.
91 - Đan Nghi bà không sao chứ?
An Kỳ vừa bước vào cửa đã vội hỏi han tình hình của Đan Nghi.
- Tôi không sao.
Đan Nghi thấy An Kỳ đến, trong lòng không khỏi cảm động.
92 - Nha đầu thối này,thật là vô tư quá mà!
An Kỳ không khỏi bật cười.
- Hôm qua vừa gặp phải chuyện của Bạch Văn Bình như vậy mà hôm nay đã có thể ngủ ngon lành như này rồi.
93 Lục Thượng Hàn giúp Đan Nghi thắt dây an toàn lâu đến bất thường. . . bàn tay hắn có vài ba lần đã chạm cả vào eo cô, mơn trớn nơi vòng eo mềm mại ấy.
94 Hắn chỉ cần cô. . . . là đủ!
- Anh không sao!
Ánh mắt bình thản, trong trẻo,. . . rõ ràng là rất ổn.
Đan Nghi thở phào nhẹ nhõm:
- Thế anh ở trong này lâu vậy làm gì? Làm em sợ quá đi mất!
- Anh có chuyện, em sẽ lo lắng sao?
Lục Thượng Hàn lập tức hỏi lại.
95 Đan Nghi thật sự rất xấu hổ. . . .
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. . .
Cô cắn vào vai Lục Thượng Hàn, phát hiện hắn thả lỏng bờ vai ra để tùy ý cho cô cắn.
96 - Ukm. Âm thanh em phát ra thật tuyệt!
Hắn nói một câu hoàn toàn không liên quan tới câu hỏi.
Giọng điệu mơ màng ngân nga, tựa như đang nghĩ lại cảnh tượng nóng bỏng khi nãy.
97 Cũng không biết tối qua hắn ngủ ở đâu?
Đan Nghi ấn nút điều khiển,rèm cửa sổ từ từ kéo lên, cô đứng bên cửa sổ, vươn vai, hít một hơi thật dài.
Từ phía sau, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
98 Đan Nghi đến lớp,thì thấy Đường Sa Sa cũng đã xuất hiện.
Tại thành phố quê nhà,Đường Sa Sa coi như đã thân bại danh liệt, hết cách, ả đành chỉ còn cách quay trở lại trường học.
99 Đợi đến khi Tiền Phi dời khỏi chỗ ngồi của Đan Nghi thì Đường Sa Sa mới bước đến bên cô, hạ giọng cầu xin:
- Đan Nghi, xin lỗi cậu,cầu xin cậu hãy tha lỗi cho tớ, được không?
Đan Nghi đang lật giở sách vở, chả thèm để ý tới ả, coi ả như không hề tồn tại.
100 Đường Sa Sa thư thái ngồi uống cafe, hưởng thụ sự tiếp đón tận tình của người phụ trách cho vay thế chấp. . . .
Rất nhanh, người trợ lí của vị chuyên viên đã trở về,thì thầm bên tai ông ta điều gì đó.