201 Lại không có người trả lời, bé con trước kia cũng thế, đưa cho bọn họ một cái bực mình xem thường.
Nhưng không cần mở miệng nói chuyện, loại thái độ này cũng đã trả lời bọn họ rất rõ ràng rồi ——
Lão nhân gia hắn lười mở miệng nói với bọn họ.
202 Trong ba bọn họ Bạch tôn là phản ứng lớn nhất.
hắn trực tiếp đứng lên, đi qua vài bước, chộp lấy bé con, đem nó giơ lên cao một tí, giống như là muốn nhìn rõ nó.
203 Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được chính mình thất lễ, lại trở về lạnh lùng như băng trước kia, giống như không có gì đem bé con trao ra.
Hạ Noãn Ngôn hơi lặng đi, phát hiện Bạch Tôn hình như là rất không nỡ giao ra bé con.
204 "Ta đã sớm đoán như vậy mà". Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt hết sức tự nhiên trả lời nàng.
Ơ?
"Thế sao chàng không nói?"
Vừa hỏi xong, Hạ Noãn Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Cái kia.
205 Đột nhiên vang lên tiếng nói làm cho Hạ Noãn Ngôn ngây người một chút, lập tức quay đầu.
Bạch Tôn như thế nào xuất quỷ nhập thần vậy?
rõ ràng mới vừa rồi còn ở trước mắt bọn họ.
206 ". . . . . . "
Lại đỏ mặt, lại đỏ mặt!
Ta còn không có làm gì ngươi, ngươi đỏ mặt gì hả? Hạ Noãn Ngôn bực bội.
Cảm giác được nàng nhìn chằm chằm, Gia Cát Mộ Quy quay đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thực yêu nghiệt mê hoặc.
207 Mà sao nhiều ngày trôi qua, cái người âm thầm chiêu đãi bọn họ vẫn không có hiện thân.
Hôm nay, thời tiết không tốt lắm, nhìn trời giống như muốn mưa.
208 Sững sờ xong, Hạ Noãn Ngôn cũng cười, "Ngươi quan sát thật sự cẩn thận. "
Thẩm Hoài Nhiên đối với khen ngợi nàng không nói gì, chỉ cười cười.
Như vậy năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cũng là dưới tình huống bất đắc dĩ mới có thể luyện thành.
209 hắn cứ như vậy cúi đầu, thật lâu cũng không nói chuyện.
Qua một hồi, hắn mới ngẩng đầu lên, cười có chút miễn cưỡng, "Chính là bởi vì đã gặp qua, mới có thể nói như vậy.
210 "Nếu nàng nói mình về nhà là thật, thì ta có thể mang ngươi đi tìm nàng".
Thẩm Hoài Nhiên ngẩn người, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, "Ngay cả nàng lớn lên trông thế nào, tên gọi là gì ta cũng không biết".
211 Bạch công tử ngây người, "Đại tỷ, chúng ta dọc đường ăn ở đều là tỷ sắp xếp sao?"
"Đúng vậy a. " Bạch Huyên rất nhanh thừa nhận.
Những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy.
212 Đối với sự xuất hiện của Bạch Huyên, Gia Cát Mộ Quy từ đầu đến cuối một chút phản ứng khác thường cũng không có, hắn có lẽ cũng chưa nhìn rõ Bạch Huyên có bộ dạng thế nào.
213 Cũng quả thực chỉ có phỏng đoán này là thông suốt thôi.
Nhưng như vậy chẳng khác nào manh mối lại bị đứt, bọn họ vẫn không biết cái người đưa hoa kia là ai.
214 Bộ dáng của nàng vừa nhìn đúng là tâm tình rất kém, liên tưởng đến chuyện phát sinh vài ngày gần đây, Thẩm Hoài Nhiên rất nhanh liền đoán được nàng đang phiền cái gì.
215 Cho nên ngày Bạch Huyên xuất hiện đó, hắn đã cảm thấy không được bình thường.
Cũng là vì thế, hắn mới không vội vã đi hiện đại tìm người.
Hạ Noãn Ngôn có ân lớn với hắn, nói thế nào hắn cũng muốn giúp nàng một phen, không thể khoanh tay ngồi nhìn bên cạnh nàng xuất hiện nữ nhân lòng mang kế hoạch nham hiểm mà lại không nhắc nhở nàng.
216 “Là ý của Noãn Ngôn”. Gia Cát Mộ Quy trả lời đơn giản.
“Noãn Ngôn cho ngươi dịch dung thì ngươi liền dịch dung sao?"
Bạch công tử không e dè mà cười hắn, "Ngươi thật đúng là thê nô!"
Những người khác cũng cười lên, Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Bạch Huyên cũng đang nhìn hướng này mà cười.
217 Gia Cát Mộ Quy cười to bắt lấy nắm tay nhỏ đang phẫn nộ của nàng, đem người kéo vào trong lòng, "Thôi nào, ta nói sai rồi, nàng không cần giả trang, nàng vốn là thực ngây thơ".
218 Bạch Tôn bây giờ thành vú em đúng chuẩn, bé con buổi tối đều ngủ ở trong phòng của hắn, bọn họ hiện tại đương nhiên là phải tới chỗ hắn tìm người.
Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn liền nhìn thấy bé con ngồi ở trên ghế đối diện cửa.
219 "Sao nói vậy?"
hắn nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra nàng có ẩn chứa bản tính của kẻ xấu.
“Bạch Tôn nói đúng, ta quả thật có thành kiến với hắn!”
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bực, “Trước kia ta cho là mình chỉ cần thấy hắn là căng thẳng, giờ có chuyện mới hiểu được, ta còn cảm thấy hắn là kẻ ác, vừa rồi ta có cảm giác hắn đã động tay chân gì đó”.
220 Gia Cát Mộ Quy vốn đang theo sợi tóc của nàng, nghe nàng nói như vậy, động tác trên tay dừng lại.
"Nàng còn nhớ trước đây Bạch công tử nói qua không?"
"Câu gì?"
"Cách mỗi trăm năm, người Linh tộc đều phải trở lại Linh đảo một lần".