21 Khoảng một khắc sau (1 khắc = 15phút), Long Trác Việt bày ra bộ dáng hào hoa phong nhã, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng yêu nghiệt. Nếu nói Nhan Noãn lớn lên khuynh thành, thì Long Trác Việt kia chính là khuynh quốc.
22 Long Trác Việt quăng một cái ánh mắt ai oán đến cho Nhan Noãn, hắn khóc lâu như vậy, Noãn Noãn cũng không nói an ủi một chút, hắn thật đáng thương nha.
23 Long Trác Việt chăm chú nhìn Nhan Noãn, sau một lúc lâu, mới cúi đầu, hèn nhát nói: “Hoàng huynh rất thương ta, nhưng mà lão yêu bà rất đáng sợ, bà ta không thích hoàng huynh giúp ta, bởi vì ta là một tên ngốc, hoàng huynh là hoàng đế, lão yêu bà nói, hoàng huynh không nên mỗi ngày giúp tên ngốc chùi đít, hoàng huynh đã giúp ta rất nhiều thứ, đều bị lão yêu bà trừng phạt, có điều là hoàng huynh vẫn thường vụng trộm giúp ta.
24 Vì thế, tất cả mọi người đều đem đôi mắt oán hận lại còn chán ghét trừng đến người đứng trước cửa chính là kẻ đầu sỏ gây nên. “Đại tiểu thư đây là ý gì, nếu không hài lòng bọn nô tài có thể nói rõ ra, đâu cần phải làm loại chuyện này.
25 Nhan Noãn nói xong, liền mang theo cái giỏ đồ ăn, hất đầu, câu môi, trong ánh mắt của nàng còn hận không thể ăn hết mọi người, dào dạt đắc ý đi khỏi phòng bếp.
26 Tháng ba cảnh xuân thơ mộng, bên bờ hồ liễu rủ vừa nảy chồi non, màu xanh của lá mang theo chút vàng nhạt vô cùng tươi đẹp. Hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy, có thể thấy được vô số loài cá quý ở trong nước đang vui vẻ bơi lội.
27 Nhan Lăng hùng hổ vọt tới Tử Xảo Các, trên mặt hận ý dày đặc, dọa các nha hoàn trong Tử Xảo Các kinh hãi sợ tới mức rùng mình. “Nhị tiểu thư. ” Một gã nha hoàn tiến lên cung kính hành lễ, lửa giận đang ở trong ngực cháy lên Nhan Lăng liền nhấc chân đạp nàng văng sang một bên: “Cút ngay cho ta.
28 Noãn Noãn, nói cho người ta biết đi mà. ” Thấy Nhan Noãn chỉ xoa cái trán không nói lời nào, Long Trác Việt nhét một ngụm cơm vào trong miệng, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “U linh, người này tên gọi thật là dễ nghe, chẳng lẽ là giống như tiên nữ sao?” Tiên nữ biết bay, đi đường chính là không có âm thanh.
29 “Người ta thấy ngươi đi ra ngoài, nghĩ rằng ngươi đã ăn no, liền đem nửa chén cơm kia của ngươi đổ vào trong chén của ta. ” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn liếc mắt một cái, hắn nói đúng lý hợp tình là phải làm như thế, tiếp theo lại là một giọng điệu giáo huấn nói: “Noãn Noãn, ngươi sao lại có thể lãng phí lương thực, đây là không đúng, rất tốt nhờ có ta thay ngươi ăn nha.
30 Nhà thờ từ đường Nhan gia, được xây dựng ở phía Đông trong phủ Vũ Dương Hầu, kiến trúc hùng vĩ, cảm giác tràn đầy trang nghiêm, dưới mái hiên, trên bảng hiệu thật lớn, viết hai chữ ngay ngắn “Từ đường”, giữa những hàng chữ, không lộ ra một chỗ khoảng trống dư thừa nào.
31 Đáng chết, mưu kế thật sâu, Nhan Lăng ngu ngốc kia không có khả năng sẽ nghĩ ra được, chẳng lẽ là đại nương dạy ? Đúng rồi, nương có nói đại nương tâm kế thâm trầm, lòng như rắn rết, nhất định là đại nương dạy cho nàng, tuy rằng quá trình chịu bị thương, nhưng mục đích thực sự có thể đạt tới nhất tiễn song điêu.
32 Nhan Noãn biết bị bị thỏ nhỏ trong miệng Long Trác Việt gọi là vật gì, nhớ tới khiến cho nàng có chút không biết nói gì, một đại nam nhân cao lớn như vậy, ngủ cái chăn, dĩ nhiên là một cái chăn thêu vô số con thỏ nhỏ với hình thái khác nhau, hơn nữa mỗi đêm ngủ đều ôm bên cạnh.
33 Long Trác Việt cười híp mắt xem xét Nhan Noãn, môi thật dày giơ lên, bởi vì Nhan Noãn ca ngợi, tâm tình của hắn quả thực như đặt mình trong đám mây. Thông minh nha, Noãn Noãn khen hắn thông minh.
34 Nhan Noãn đi đến cửa lớn cước bộ đột nhiên dừng lại, một câu “Phế vật” Làm i tâm của nàng đột ngột nhảy lên , trở lại, nàng một lần nữa đi đến bên cạnh Nhan Ngọc Thông, cúi người, trên cao nhìn xuống hắn, giống như nữ vương cao cao tại thượn, tự phụ mà lại tao nhã.
35 “Ừm ừm ừm. ” Đầu Long Trác Việt gật như đánh trống, đột nhiên vồ phía Nhan Noãn ôm lấy nàng, kích động vô cùng nói:“Oa, quả nhiên vẫn là Noãn Noãn tốt với người ta nhất.
36 “Ngừng!” Nhan Noãn dừng lại cước bộ, quay đầu quát bảo ngưng nói lại. Long Trác Việt cơ hồ là cùng lúc Nhan Noãn dứt lời, tiếng khóc phút chốc đình chỉ, dừng nước mắt.
37 Nhan Noãn đi đến cửa lớn Vương phủ, nhìn người phụ nữ trung niên đang nghiêng người tựa vào trên cửa hơi hơi nhíu mi, nàng nghiêng người, tựa như nhìn không tới chiều cao, một thân vải thô áo tang làm cho người ta vừa thấy đã biết không phải phu nhân nhà phú quý hoặc di nương.
38 Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng mềm như bông. Gió xuân thổi tới, nhánh cây theo gió vũ động. Nhan Noãn ngồi trên ghế đá, khuỷu tay chống trên bàn, hai tay chống má, đôi mắt hơi hơi nheo lại, làm như hưởng thụ, lại giống như trầm tư.
39 Chúng nha hoàn khinh miệt nhìn Nhan Noãn, một trong số đó Thúy Lan âm dương quái khí mở miệng nói:“Vương phi có thời gian đến quản giáo nô tỳ làm việc, không bằng dùng nhiều chút tâm tư dạy bảo nha hoàn chính mình thật tốt đi.
40 “Đứng lại, ai cho ngươi đi. ” Nhan Noãn ở trước khi Thiên Minh rời đi, bỗng dưng mở miệng quát bảo ngừng lại. Thiên Minh nhìn xem Nhan Noãn, lại nhìn xem ánh mắt không tốt Long Trác Việt, ý tứ không nói mà căn dặn, là vương gia bảo hắn rời đi.