81 Trích dẫn: Từ khi Dận Chân vào bộ Hộ xử lý tính toán sổ sách công vụ, vấn đề bị phát hiện ra ngày càng rắc rối ngổn ngang, quan liêu hủ bại, ngân sách thiếu hụt vô cùng lớn.
82 Trích dẫn: Vân Yên đặt áo choàng của chàng sang một bên, xốc chăn của Dận Chân lên đỡ lấy bả vai chàng, dùng hết sức mình nhưng không nâng được chàng dậy, ngập ngừng một lúc đành phải đỡ lấy eo chàng, cánh tay Dận Chân rất tự nhiên khoác lên bả vai nàng, dùng lực ở hông để ngồi dậyVân Yên khoác thêm áo choàng cho chàng, nhẹ nhàng đóng kín lại, rồi ngồi xổm xuống thay cho chàng đôi dép đế mềm.
83 Tác giả: Giản LanDịch: Kaz (Mốc)Trích dẫn: Khang Hi dẫn theo Đại A Ca Dận Thì, Thái Tử Dận Nhưng, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Ngũ A Ca và Thập Lục A Ca lên đường tới Giang Nam để tuần sát phía nam lần thứ sáu, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Dận Chân nghỉ ngơi cho tốt, an tâm dưỡng bệnh, hơn nữa còn ban cho Dận Chân mảnh đất rộng lớn cách Sướng Xuân Viên một dặm ở ngoại ô phía tây kinh thành để xây hoa viênLần nghỉ bệnh này, sóng gió vụ sổ sách bộ Hộ như thế trên lưng ngựa được giải quyết đúng lúc nên càng nhận được sự tán thành và thương yêu của Khang Hi.
84 Trích dẫn: Tại sao. . . Cho đến cùng nàng đang suy nghĩ điều gì. . . Trong tim nàng. . . Rốt cuộc là ai, người trong tim nàng là ai, là ai, là ai. . .
85 Trích dẫn: Giữa hai người không ai lên tiếng. Vân Yên cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn chàng, dưới ánh nến leo lắt, con ngươi đen tuyền của nàng bỗng nhiên vụt sáng, mang theo sự êm dịu trong veo đến kỳ lạ khiến người đối diện trầm mê.
86 Trích dẫn: Trên con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ, chiếc lò trắng trước quầy hàng đang bốc khói nghi ngút, đám trẻ con sôi nổi rộn rã vây xung quanh. Người bán hàng đứng sau bếp lò nở nụ cười hiền hậu dùng muôi vẽ hình gì đó lên bàn, làn khói mờ ảo che khuất khuôn mặt của anh ta.
87 Cuối cùng hai người cũng được kéo lên thuyền, mái tóc Vân Yên đã xõa tung, giống như chú chim nhỏ bị rơi xuống nước, chú chim với đôi cánh ướt sũng được Dận Chân bế vào trong khoang thuyền.
88 Dận Chân cúi đầu nhìn khuôn mặt của Vân Yên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như vừa dỗ dành vừa vỗ về. Chàng bế nàng đến tấm thảm trải giữa khoang thuyền, kéo một ngăn của chiếc tủ nhiều ngăn* ra, bên trong bày la liệt mấy chiếc bình nhỏ màu sắc rực rỡ, chàng tiện tay lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc.
89 Trích dẫn: Trong lúc mơ màng, Vân Yên nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé tròn xoe bụ bẫm của Hoằng Huy, nhưng đó chỉ là hình ảnh trước đây mà thôi. Trên đường quay trở về xe ngựa đi nhanh hơn, sau cơn mưa bầu không khí trở nên tươi mát trong trẻo, phía tây mặt trời dần dần lặn xuống.
90 Một đêm trăn trở cuối cùng cũng ngon giấc, khi ra khỏi Phật đường thời gian đã không còn sớm, sau khi hầu hạ Dận Chân tắm rửa xong thì Vân Yên cũng đến phòng tắm tắm qua loa.
91 Cửa hông bên cạnh bức tường phía sau là nơi để cho hạ nhân ra vào nên không mấy ai để ý. Vân Yên hơi căng thẳng, nhưng vẫn cắn môi nhẹ nhàng gõ cửa. Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi, gõ ba cái liên tiếp, không ai đáp lại.
92 Quãng đường ngắn ngủi, nhưng sao dài tựa như vượt qua trăm sông ngàn núi. Vân Yên vội vàng chạy đến cửa phụ của Tứ phủ, nhìn thấy ánh nến lờ mờ cảm giác giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ.
93 Đêm đó Dận Chân trở về rất muộn, khi Vân Yên đứng dậy mở cửa, cửa chỉ mới mở một khe nhỏ, đã thấy chàng đứng ở trước cửa. Trong chớp mắt chàng ôm chặt lấy nàng.
94 Bởi vì thể chất vốn đã yếu ớt, nên tình hình của Na Lạp thị lúc tốt lúc xấu. Tuy các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, đại y, thuốc thang. . . đều dùng thứ tốt nhất, thỉnh thoảng Dận Chân cũng qua thăm hỏi han, nhưng vẫn không thể chờ tới tháng cuối cùng.
95 Đầu hạ năm Khang Hi thứ bốn mươi sáu đã tới, Khang Hi đang trên đường quay trở lại từ chuyến nam tuần gửi thư về kinh. Khi ông sắp đến thành Bắc Kinh, thì mùa mưa bão cũng đến gần, công tác phòng lụt Hoàng Hà một lần nữa phải trở nên nghiêm túc.
96 Đi đến thôn trang ở ngoại ô, hai người ra khỏi xe thay bằng đi ngựa. Ý định của Vân Yên là muốn cưỡi một con ngựa nhỏ giống như Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử, nhưng Dận Chân không hề nói lời nào, trực tiếp bế Vân Yên lên lưng Truy Vân.
97 Vân Yên không nói gì, cũng không nhìn Dận Chân. Nàng nằm trên chiếc gối thoang thoảng mùi đàn hương, từ từ nhắm hai mắt lại, có vài sợi tóc rơi xuống khuôn mặt.
98 Ban đêm khi hai người chìm vào giấc ngủ sâu, bên ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi xuống tí tách. Nửa đêm khi Vân Yên từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp cùng tiếng hít thở đều đặn quen thuộc không xa, trong lòng bỗng cảm thấy yên bình.
99 Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ gần gũi thân mật cả nửa ngày, Dận Chân luôn ôm chặt Vân Yên không buông, hình như vẫn tức giận chưa nguôi. Cho đến khi bên ngoài phòng Tiểu Thuận Tử đến gõ cửa nói tri phủ Dương Châu đang ở ngoài xin chịu tội, chàng mới buông Vân Yên ra cùng đứng dậy.
100 - Trên người nàng vẫn còn vết thương cũ, trên sông khí lạnh lại dày, sao nàng không đắp dày hơn?Dận Chân cau mày, đưa tay vòng xuống đầu gối nàng bế nàng lên.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50