41 Từ khi Quý Hải vừa xuất hiện, Trương chưởng quầy lập tức đứng sang một bên, bộ mặt như đang xem kịch vui, người ngoài chỉ cần nhìn một cái là biết giữa hai người này có gì mờ ám.
42 "Bốp bốp bốp"
Đám người Trần Mặc đang tính đi vào trong y quán để chuẩn bị cho ngày mai khai trương thì đột nhiên có một người đi ra từ đám đông, vừa bước đến gần bọn họ vừa vỗ tay.
43 Ô Lan Trấn cũng rất gần Mã Liên, Hoắc Tử Kha cũng từng tới Ô Lan trấn cho nên hai người cũng không mấy khó khăn để tới nơi.
Phạm sư gia của Ô Lan trấn tự mình ra tiếp đón Trần Mặc và Hoắc Tử Kha, nhưng quan huyện lại không lộ diện, dựa theo lời của huyện lệnh thì vụ án giết người này phát sinh vào hôm qua, hôm nay bọn họ lập tức vung roi thúc ngựa vội vàng chạy tới, vì muốn nhìn thấy thi thể sớm một chút, càng sớm khám nghiệm tử thi thì càng tìm ra được nhiều manh mối.
44 Liễu Thừa Phong càng nói càng nhập tâm, mặt mày sáng hẳn ra, bây giờ còn ai nhìn ra hắn là kẻ quanh năm bệnh tật quấn thân nữa chứ, từng cái xoay người bước đi thong thả, tia sáng nơi khóe mắt bắn ra bốn phía như thể không có chuyện gì thoát được mắt hắn.
45 Khi Trần Mặc về tới Triệu gia thôn thì Xuân Hương đang loay hoay trước cửa.
Hôm nay làm xong mọi chuyện Trần Mặc giao phó, dù sao y quán cũng vừa khai trương, khách khứa cũng thưa thớt, lại có Trầm Nam Chi giúp đỡ nên Xuân Hương tính về nhà mua một chút đồ dùng cần thiết.
46 Sau chuyến viếng thăm của Tiểu Thanh tối qua, Trần Mặc cũng đại khái đoán được Tạ vương phi tìm nàng có chuyện gì, Trần mặc nàng không có thân phận, không có tổ tông che chở, Tạ vương phi kia tới sai người tới đây tới mấy lần lại không dám dùng bạo lực, chứng tỏ bà ta đang muốn mượn bản lĩnh của nàng.
47 ”Lần này tới đây là vì chuyện gì?” giọng nói của Trần Mặc trong mềm mại lại có chút khàn khàn, không biết vì sao lòng nàng bây giờ thật loạn, loạn tới mức nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cái mặt không đổi sắc thường ngày.
48 Hách Liên tình rất biết điều ngồi phía đối diện Trần Mặc, Tiểu Thanh cung kính đứng phía sau bà.
“Chắc Trình tam tiểu thư cũng đã biết ta đến vì việc gì phải không?” Trần Mặc đánh giá Hách Liên tình, khí thế vẫn như trước, chỉ là gầy hơn rất nhiều, ánh mắt thấm đượm lo âu.
49 Trần Mặc đứng dậy đến bên cạnh Hách Liên Tình, tự tay nâng bà dậy, “Trí tuệ của vương phi khiến Trần Mặc ta bội phục. ”
Tuy Trần Mặc rất phẫn hận với sự nhục nhã ngày ấy, nhưng là ghét tình thế lấy quyền đè người khi ấy của Hách Liên Tình, thật ra nàng cũng thấu hiểu, nơi này không phải là nơi nàng từng sinh sống trước kia, cho nên cách sinh tồn cũng khác, mà quý tộc chính là những kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
50 Trần Mặc cũng không chối từ, sau này nàng còn có kế hoạch lớn cần đến tiền, số tiền này tới đúng lúc nàng cần, huống hồ kinh đô tràn ngập phong ba sâu không lường được, nhiêu đó tiền cũng không tính là quá nhiều.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 165