1401 Sau đó nàng lại để đám người Kim Kết cùng A Thành làm bánh ngọt, ông ấy cảm thấy mình bị hương vị kia bổ sung vào phần khuyết thiếu đó, một ngày một cái cũng đủ để ông bình tĩnh trở lại.
1402 Vì suy nghĩ cho Tiêu Vũ Lâu, Tô Mạt mời hắn đi đến một bàn trà nói chuyện, nơi đó có ghế dựa có độ cao so với xe lăn của hắn không khác biệt lắm. Đáng chết, lúc trước một chút nàng cũng không biết Tiêu Vũ Lâu ngồi xe lăn, thật sự là quá mất mặt.
1403 Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn. Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.
1404 Nói xong hắn thản nhiên nhìn Tô Mạt không chút biểu cảm. Hắn sẽ không giống như những người khác, hỏi cứu một Tần Nguyên Quân có đáng giá hay không. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy, nếu là cứu Hoàng Phủ Cẩn, với tình cảm chân thành của nàng, cho dù có lỗi với cả thiên hạ cũng không là gì.
1405 Ánh mắt hắn thẳng thắn trong sáng khiến người khác không thể hoài nghi. Tô Mạt hỏi: “Nhưng ai có thể biết được trận pháp của huyền băng châu? Trân bảo này là từ Mạc Vân quốc đến, chẳng lẽ phải đi Mạc Vân quốc tìm người?”Tiêu Vũ Lâu cười nói: “Tô tiểu thư không cần lo lắng, việc này hãy giao cho chúng ta làm, trong tin tức có nói có ba người biết.
1406 Tô Việt nói: “Nàng là nữ nhi của gia đình nghèo nhất huyện Hoài Âm. Vào một năm khi Vương cậu làm vận chuyển đường sông, bọn họ vì muốn triều đình cấp ngân lượng cứu tế thiên tai nên đào hổng đê điều vốn đang chắc chắn, khiến một phần ba thôn bị ngập.
1407 Có thể đó chính là người thông đồng cùng nàng ta, nhất định phải bắt được. Ma ma bên người trưởng công chúa nói: “Bẩm lão gia, là một điền chủ ở ngoại thành, họ Thích.
1408 Hắn xác thực đã gạt công chúa, bởi vì thư này liên quan đến số lượng bạc lớn. Để sủng ái Vi di nương hắn đã đem số bạc của chính thất đến cho sủng thiếp.
1409 Tô Việt cười nói: “Có những nữ nhi tài giỏi như muội, ta là nam nhi nếu không hăng hái thì sẽ xấu hổ không còn mặt mũi nào nữa rồi. ”Tô Mạt bật cười: “Nhị ca, huynh thật là chua.
1410 Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó phải rời khỏi vòng xoáy này tiến đến cuộc sống tiêu dao. Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được.
1411 Tiêu Vũ Lâu thản nhiên nói: “Coi như là thông cảm lẫn nhau đi. Tuy rằng mới quen biết mấy ngày, nhưng danh tiếng của hai vị tại hạ khâm phục không thôi.
1412 Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Không phải ta, là bằng hữu của Nhị ca nàng. Bọn họ đi qua vườn hoa thấy đẹp, muốn Nhị ca nàng hỗ trợ. Nhị ca vẫn không chịu, sợ bọn họ cướp mất buôn bán của nàng.
1413 Tô Mạt xua tay nói: “Khó mà làm được, một là muội không có nhiều thời gian như vậy, hai là không tiện. Muội chỉ có thể giúp mọi người hết khả năng mà thôi.
1414 Hoàng Phủ Cẩn giải thích: “Cha nuôi, Tiêu Vũ Lâu nó có thể đổi trận pháp, như vậy vừa không tổn thương đến Tiên Hoàng hậu, cũng có thể để cho Tần Nguyên Quân mượn sức mạnh đặc thù.
1415 Hoàng Phủ Cẩn thấy ông vạn phần kích động, hai mắt đỏ bừng, biết nội thương của ông sắp phát tác vội vàng vươn tay đè hai vai ông lại: “Cha nuôi, đừng nói nữa lê quý đôn.
1416 Diệp Tri Vân giống như bị người dội xuống một chậu nước lạnh, ông chợt quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn: “Chính hắn nói?”Hoàng Phủ Cẩn gật đầu. Diệp Tri Vân lắc đầu lẩm bẩm: “Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.
1417 Hoàng Phủ Cẩn giật mình, Diệp Tri Vân cho hắn một vấn đề thật nan giải. Hắn là Hoàng tử, Tiên Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử nằm trong trận pháp. Tuy rằng bọn họ đã chết, thế nhưng có huyền băng châu bảo vệ nên bọn họ thoạt nhìn giống như đang ngủ, có lẽ trăm ngàn năm sau cũng không thay đổi.
1418 Hắn kéo chăn lộ ra tấm lưng bị đánh, nhìn mà thấy ghê người. Tô Mạt cùng Thủy Muội điều phối thuốc mỡ, còn Kim Kết thì giúp bôi thuốc. Tô Việt đau oa oa kêu lên, Kim Kết nói: “Nhị thiếu gia ngài đừng kêu, nếu như tay ta run lên sẽ càng đau.
1419 Tô Mạt cùng một đám nha đầu đi nhìn Tô Hinh Nhi đang ngâm mình trong nước thuốc, Hồ tiên sinh dạy nữ nhi giúp nàng xoa bóp, Hồ Tú Hồng nhân cơ hội này trả thù, hi hi ha ha niết Tô Hinh Nhi đến nước mắt cuồn cuộn, nói thà rằng chân bị què cũng không cần trị.
1420 Không đợi Tô Mạt trả lời, Tô Hinh Nhi lại nói: "Có rắm thì phóng, nói xong rồi thì cút ngay. Chúng ta phải cho người vẩy nước quét sân. "Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, hừ một tiếng rồi nói: "Ta không thèm chấp nhặt với loại người đáng thương như ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc tội đến ta.