21 Trời càng ngày càng tốiCàng ngày càng dàyMây đen che phủNhư phong cảnh giữa đôi mày anhEm phải làm thế nào mới có thể vãn hồi tất cảEm đã mất hết tất cả mọi thứThật sợ anh sẽ nói ra câu“Đừng đến làm phiền tôi nữa”“Trinh Hy về rồi à?” vừa vào cửa, tiếng của mẹ từ trong nhà bếp đã truyền đến.
22 Ngủ không đượcNgoài anh raKhông muốn nghĩ đến cái khácVừa mơ thấy một giấc mơTrong mơVẫn không thấy rõ khuôn mặt anh“Chát”-Tiếng bạt tai vang lên trong phòngTay tôi nóng lên, cảm giác tê tê và đau rát truyền đến lòng bàn tay tôi.
23 Có phải vì anh quá hoàn mỹThượng đế mới để cho tình yêu của chúng ta không hoàn mỹNhững thứ càng đẹp càng không thể có đượcVì thế giới này vốn không cho những tình yêu hoàn mỹ như thế tồn tạiMột cuộc chiến hoành tráng xảy ra trong trường Thụy Thảo.
24 Em sai rồiNếu sớm biết anh sẽ bỏ điThì em đã không làm phiền anh như thếQuấy rầy anh như thếChỉ cần có thể nhìn thấy anhCái gì cũng đượcCho dù anh không nói chuyện với emKhông cười với em“Cô đi đi, cứ như cô đã nói.
25 Mọi người đều nóiTrên trái đất vẫn sẽ có nơi chiến tranhThế thì những cặp tình nhân không có lý do gì không cãi nhauNhưng tại sao em vẫn không thể học được bình tâm tiếp nhận nó chứGió làm nổi cơn sóng nhỏ trên mặt hồ, gió thổi lên hơi lạnh, cây cổ thụ phát ra tiếng xào xạc của lá cây cọ vào nhau.
26 Trong vòng tay của anhEm cảm thấy cơ thể từ từ chìm xuốngEm sợ những thứ em có được trong phút giây nàyMột lúc sau sẽ mất hếtEm sợ sẽ mất đi vòng tay của anhEm sợ bi kịch của đời em lại diễn thêm lần nữaTôi lại giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.
27 Lúc nhớ anhEm thường buồn bã nằm trên giườngViết nhật kíNghĩ về lần đầu mình gặp gỡLúc anh gặp lại emSẽ còn sự dịu dàng như vậy không“Trinh Hy! Sau khi tan học cậu có bận không?” Vịnh Nhi kêu tôi lại.
28 Nỗi đau lớn nhất trên thế gian nàyKhông gì bằng Hàn Vĩnh Thái xuất hiện trên mặt tôiMà tôi không thể cho anh biếtTôi vẫn còn yêu anhNgày hôm nay, tâm trạng của anh rất tốt.
29 Em đứng bên cửa sổ có thể trông thấy mặt trăngBắt đầu có một dự cảmLúc mây đen che mất mặt trăngLòng sẽ đau thắt lạiAnh cũng có cảm giác như vậy khôngLúc em không ở bên anhNhẹ nhàng bỏ đi, để lại hai người chìm đắm trong hạnh phúc, tôi và Vĩnh Thái đi ra khỏi sân bay.
30 Nếu như có một ngàyThiên sứ trắng đi đến chỗ emMuốn em nói ba nguyện vọngCái thứ nhất, quên anhCái thứ hai, quên anhCái thứ ba, em xin lỗiEm vẫn không thể quên được anh“Một ly cà phê?”, Vân Trác hỏi tôi, giọng nói vẫn cứ nho nhã như thế.
31 Cho đến một ngàyCho đến khi em quen được một người bạnAnh nóiEm không cần hoàn toàn hiểu anhAnh chỉ cần em vui vẻ làm lại chính mìnhEm mới biết nụ cười cũng là tàn nhẫn đối với anhVì cái mà em có thể cho anhChỉ có nụ cườiCó lẽ chúng ta không biết lúc nào sẽ quên rằngLà ai đã từng yêu em với cùng một khuôn mặt“Có thấy Hàn Vĩnh Thái không? Có thấy Hàn Vĩnh Thái không?”Đi vào cổng trường, trông thấy một người, tôi lập tức xông vào nắm lấy áo của cô.
32 ThíchUốn mình trong vòng tay của anhEm sẽ cảm thấy như con mèo ấm ápThích anh nhẹ nhàng gọi tên emKim… Trinh… HyTrong phòng nghỉ ngơi, tôi dùng khăn lông lau đi mồ hôi trên mặt anh.
33 Trên con đường dài trong sân trường, hai cô gái đang đùa giỡn với nhau,tiếng cười vang khắp sân. Gió dịu dàng thổi qua, đưa đến hương thơm của cây tùng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100