21 Mặt trời nhô cao như vầng hào quang tưới lên người Hàn Yêu Hy, khẽ cựa mình sờ qua chỗ trống đã lạnh từ lâu bên cạnh
Cô mở đôi mắt màu hổ phách ra, đã đi rồi sao.
22 Sắc mặt Hàn Uyên Vân tái nhợt khi ánh mắt vô tình đụng vào hàng chữ đó ngước mắt lên nhìn Hàn Yêu Hy
- Cô có thai sao? là con của Thần - Lúc này cô ta trợn mắt lên rất đáng sợ
- Khô.
23 Hàn Yêu Hy ngả người nằm xuống giường nhắm mắt lại. Giá như có thể ngủ mãi sẽ không thấy đau lòng nữa nhưng giá như có giá như. . .
- Hàn Gia -
Hàn Uyên Vân đanh mặt trở về khóc ầm ĩ, Lâm Triệu My ngạc nhiên khi thấy con gái như vậy đi tới
- Sao vậy con gái chẳng lẽ mọi việc đều tốt sao? -
- Tốt? tốt cái nỗi gì con Hàn Yêu Hy có thai rồi là con của anh ấy con phải làm sao đây - Nước mắt Hàn Uyên Vân chảy dài trên khuôn mặt son phấn
Lâm Triệu My nghe xong cũng rất sửng sốt nhẹ giọng an ủi con gái
- Con hãy yên tâm đi Ngạo Thần không yêu nó đâu con hãy từ từ lên kế hoạch mà phá bỏ nó đừng khóc - Lâm Triệu My yêu thương lau nước mắt cho con gái mình
- Vâng con sẽ nghe lời mẹ con sẽ giúp đứa con nghiệt chủng của cô ta ra đi hahahaa - Cô ta cười ác nghiệt
Sáng hôm sau, Hàn Yêu Hy giật mình tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh lại là trống không cô buồn bã xuống giường thay đồ
Đi xuống lầu ăn sáng, ăn xong cô thay đồ ra ngoài đi đến trung tâm thương mại, cô muốn mua một chút đồ cho bảo bối của cô
Đi vào cửa hàng em bé, cô nhìn từng chiếc áo chiếc quần chiếc vớ tay đặt lên bụng mình, không biết bảo bối là con gái hay con trai nhỉ
Đi vòng cửa hàng cô lựa được 1 chiếc áo nhỏ nhắn, 1 đôi vớ màu trắng rất dễ thương
Thanh toán xong cô đi tiếp tục, đôi chân bỗng nhiên dừng lại trước cửa hàng bán đồ phụ kiện nam, cô sực nhớ là sắp tới ngày sinh nhật của anh rồi
Cô có nên mua cho anh một món quà nhỏ không, nhưng anh có muốn món quà mọn này của cô không.
24 Hàn Yêu Hy bước ra khỏi trung tâm thương mại, bầu trời hôm nay âm u như đáy lòng của cô lúc này vậy
Cô vô định thả bộ trên đường, nhìn xung quanh ai cũng hạnh phúc cả tại sao chỉ có mình cô cô đơn hiu quạnh không có người thân chứ
Ngây người nhè nhẹ đi, không biết từ lúc nào trước mặt cô là 3 người lạ mặt toàn thân mặc quần áo màu đen tiến lại gần cô
- Các.
25 - Như thế nào - Hàn Uyên Vân ngồi xuống ghế ánh mắt hướng ba người áo đen đang đứng
- Thưa tiểu thư chúng tôi đã đụng trúng cô ta nhưng lại có một người đàn ông đi lại đưa cô ta đi - Một trong tên áo đen lên tiếng
- Hừ lại thất bại chứ gì - Hàn Uyên Vân chán ghét nói
- Lui ra đi tiền ta sẽ chuyển cho các ngươi sau nên nhớ tôi không muốn ai biết chuyện này -
Ba người áo đen cúi người đi ra khỏi tầng hầm
" Hừ đứa con nghiệt chủng mạng lớn đấy cứ từ từ trò chơi chỉ mới bắt đầu " Hàn Uyên Vân ánh mắt hình viên đạn lên kế hoạch
Hàn Yêu Hy đã sớm ra khỏi bệnh viện quay về Tề Gia, làm Lục Thượng Phong rất lo lắng nghe y tá nói cô về trong lòng lại nặng kình như có tảng đá dằn lên
Bước vào nhà cánh cửa sắt bằng vàng vững chãi từ từ mở ra thân hình nhỏ bé của Hàn Yêu Hy chậm rãi bước vào
Phòng khách trống vắng, thấy Hàn Yêu Hy về Lâm quản gia sắc mặt lo lắng lẫn chút vui vẻ chạy ra nghênh đón
- Yêu Hy con làm gì cả đêm không về vậy làm ta lo lắng muốn chết
- Con không sao con muốn lên lầu nghỉ ngơi
Lâm quản gia sắc mặt trắng bệch thiếu gia và hàn tiểu thư ở trên đó nếu Yêu Hy lên chắc sẽ đau lòng lắm
- Hay con ăn gì rồi hãy lên nghỉ - Lâm quản gia cố níu cô lại
Hàn Yêu Hy không nói gì ngây người bước chân lên lầu, cô định mở cửa nhưng hình ảnh được cô thu vào mắt làm cơ thể cô như đông cứng lại
Hàn Uyên Vân ngồi trên đùi Tề Ngạo Thần tay không yên phận vuốt ve trước cơ ngực rắn chắc, Tề Ngạo Thần ánh mắt thương yêu nhìn Hàn Uyên Vân
Nâng mắt nhìn Hàn Yêu Hy đứng như đá ở cửa cô ta nhếch nhẹ môi giọng õng ẹo vang
- Thần.
26 - Uyên Vân anh đưa em về nhé - Tề Ngạo Thần đỡ Hàn Uyên Vân đứng lên
- Ưm em không muốn em muốn bên cạnh anh đêm nay - Hàn Uyên Vân mềm mại nói
Tề Ngạo Thần suy nghĩ Hàn Yêu Hy đã cả đêm không về không biết từ lúc nào anh lo sợ cô thấy lại đau lòng đó chỉ là thương hại đúng thương hại thôi
- Được em lên giường anh ngủ đi
- Anh ngủ với em đi không có anh em ngủ không được - Hàn Uyên Vân năn nỉ
- Ngoan cứ ngủ đi anh vào thư phòng làm việc
Hàn Uyên Vân biết hắn không muốn cũng không làm gì nữa ngoan ngoãn nằm xuống
Tề Ngạo Thần tắt đèn đi vào thư phòng làm việc xem tài liệu nhưng trong lòng không kiềm được mà nhớ tới cô gái có đôi mắt màu hổ phách đó
Hắn luôn tự nhủ rằng chỉ là thương hại hắn yêu Hàn Uyên Vân người đã mang thai con anh, nhưng hắn đâu hay biết chỉ có một người mang giọt máu của anh
Quá phiền muộn anh kêu quản gia Lâm pha một ly cà phê đen đem vào thư phòng
Vài phút sau tiếng gõ cửa làm bầu không khí tĩnh mịch biến mất, quản gia Lâm bước vào trên tay là ly cà phê nóng khói nghi ngút
- Của cậu thưa thiếu gia
- Uhm ông về phòng nghỉ ngơi đi
Quản gia Lâm định đi ra nhưng suy nghĩ gì lại trở lại trước bàn làm việc của anh
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về từ nãy giờ rồi vẫn chưa ăn gì - Lâm quản gia giọng sốt sắng
Mắt Tề Ngạo Thần loé lên một tia vui mừng xen một chút lo lắng nhanh chóng hắng giọng - Uhm
Miệng thì nói vậy nhưng tâm thì đang hoảng loạn
Quản gia miễn cưỡng ra khỏi thư phòng
Gấp tài liệu lại, một đống tài liệu chòng tầng tầng đã được anh xử lý xong đi ra khỏi thư phòng
Ánh mắt sâu hút trầm mặc bao trùm lấy căn phòng khách đối diện phòng của anh bèn nhớ cô ấy mang thai
Ngẫm lại anh thật tham lam anh yêu Hàn Uyên Vân cô mang con của anh mà hắn lại một mực muốn giữ Hàn Yêu Hy lại
Hắn luôn trốn tránh không muốn đối mặt với vấn đề này, vì anh không biết anh đang nghĩ gì muốn gì làm gì
Chấm dứt suy nghĩ nhìn xung quanh anh hiển nhiên ở trong phòng cô từ lúc nào không hay biết.
27 Màn đêm lặng lẽ trôi qua mang theo muôn ngàn cảm xúc ra đi một ngày mới lại bắt đầu ánh nắng ngự trị khắp nơi
Tề Ngạo Thần đã đi đến Tề Thị từ sớm bỏ lại Hàn Uyên Vân ở nhà, cô ta rửa mặt thay đồ xong mở của ra đi xuống lầu
Vừa vặn Hàn Yêu Hy ở phòng đối diện mở cửa ra, đáy mắt chạm nhau nội tâm mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau
Một người hận không thể giết đối phương người ngưỡng mộ.
28 - Ai là người nhà của bệnh nhân - Giọng bác sĩ trầm đục mang không gian như đang giết người đi
- Là tôi cô ấy sao rồi - Tề Ngạo Thần sốt sắng chạy đến
Bác sĩ lau mồ hôi đáy mắt cụp xuống tỏ vẻ thất vọng
- Muốn giữ đứa bé hay người
Bác sĩ nói một câu như lấy dao đâm vào tim không chỉ một người mà là hai người
- Sao cơ mẹ nó ông nói cái gì vậy - Hắn kích động lấy tay đang cuộn lại đầy gân tay nắm cổ áo bác sĩ nghiến từng chữ nói
Từ lúc bác sĩ nói vậy Hàn Yêu Hy như đã chết vậy là con của chị và anh ấy mất rồi sao là vì mình sao
- Anh hãy bình tĩnh lại.
29 Người trong phòng nạo thai ai cũng la lên vì có người đàn ông lạ mặt đột nhiên xông vào
Tề Ngạo Thần một tay lôi tóc Hàn Yêu Hy bước vào la lớn
- Các người bỏ thứ nghiệt chủng trong bụng cô ta ngay lập tức cho tôi -
Hắn như dã thú sâu tận rừng sâu đang nổi cơn lôi đình
- Thưa tiên sinh, anh làm vậy là không đúng phải xếp hàng theo thứ tự, với lại.
30 Trong lúc này Hàn Uyên Vân đang ở trong phòng phẫu thuật cùng bác sĩ, trên bàn là một vali toàn tiền mặt
- Ông làm rất tốt đây là số còn lại ông chắc là anh ấy đưa cô ta đi rồi?
- Đúng vậy Hàn tiểu thư tôi thấy anh ta lôi cô ta đi rồi hướng phòng giải phẫu phụ khoa - Bác sĩ gật đầu
- Được hay lắm -Hàn Uyên Vân nhếch miệng cười thâm độc
Lúc ban đầu cô ta chỉ là sinh non cô ta mua chuộc bác sĩ nói rằng con của hắn đã mất, vừa được hắn yêu thương vừa làm cho con của cô biến mất thật là quá hay
- Thật là đau sinh con thật là đau mà tại vì con đàn bà chết tiệt đó không vì nó tôi sẽ không đau như vậy - Hàn Uyên Vân cau mày la lên
- Con của cô đang rất yếu tóc và móng tay chưa hình thành đang trong hộp giữ nhiệt - Bác sĩ cầm bản báo cáo nói
- Cạch - Tề Ngạo Thần hùng hổ bước vào la lớn
- Ông nói cái gì con tôi không phải đã mất rồi sao tại sao bây giờ.
31 Anh đau xót nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng xoá của cô, nhẹ bế cô lên tay hướng xe của anh đi đến
Lúc này, con tim mách bảo Tề Ngạo Thần chạy đến chỗ cô nhưng quá muộn rồi đi vào chỉ thấy những y tá và bác sĩ, anh đưa mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc đó nhưng cô đã đi rồi
Cô đi đâu được chứ trong khi tinh thần và thể xác cô lại tổn thương ngàn lần như vậy, tuy điều này là anh muốn nhưng sao trái tim lại khó chịu như vậy chứ
Đây là đâu vậy lạnh quá mệt quá sao đi mãi vẫn không đến là lên thiên đường hay xuống địa ngục là đã chết sao
Ha!!
Tốt, rất tốt chết rồi sẽ được giải thoát chết rồi sẽ được thoải mái ngủ một giấc không ưu phiền, phiền muộn chỉ mong đừng thức dậy mãi mãi đừng thức dậy.
32 Ánh nắng ôn hoà sau cơn mưa như lũ quét tối qua làm mọi vật sanh sôi nảy nở, bắt đầu một ngày mới.
Trên chiếc giường lớn màu trắng ngà, một cô gái khuôn mặt trắng như tuyết xinh xắn đang gối đầu lên người đàn ông có ngũ quan tinh xão nhu hoà.
33 - Tề Thị -
- Thưa lão đại, thuộc hạ đã kiểm tra tất cả đều không thấy định vị của phu nhân - Kình Lôi cùng Kình Thiên cúi người báo cáo
Những ngày này Tề Ngạo Thần rất hối hận về những gì mình đã làm, cô không cần hứng chịu những việc đó
Là do hắn, do hắn quá hung tợn một hành động dứt đi hai mạng sống.
34 Những bông hoa tuyết vào mùa đông ở Los Angeles chầm chậm rơi xuống kết thúc những ngày đông lạnh gía dài đằng đẳng.
Mùa xuân - Los Angeles - 6 năm sau
Trong một cao ốc 200 tầng nằm vững vàng giữa thành phố phồn hoa
Một cô gái mặc áo sơ mi bên ngoài là áo vest cùng quần tây thanh lịch tôn lên đôi chân dài miên man, khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt yêu mị,sóng mũi cao thẳng đôi môi anh đào đỏ hồng mộng mị tóc màu vàng nâu phá cách bay giữa không trung toát ra mùi hương mê người.
35 Hạ chiếc bút xuống cô vươn cánh tay trắng nõn nà như sữa đến cầm tập tài liệu lên
Hai ngày nữa chính sách chính thức bắt đầu, đích thân cô phải về Trung quốc để kiểm soát
Cánh cửa mở toanh ra Lục Thượng Phong một thân âu phục bước đến chỗ cô ngồi để hộp cơm xuống gằn giọng ra lệnh
- Hàn Yêu Hy em chưa ăn sáng phải không mau ăn sáng cho anh nhanh lên
Hàn Yêu Hy ngẩng đầu lên mày hơi cau lại - Anh cứ để đó em làm xong sẽ ăn -
Đột ngột, Lục Thượng Phong đi đến bên cạnh cô thắt lưng hơi cúi xuống dễ dàng bế cả người cô lên
Hàn Yêu Hy hoảng hốt theo bản năng hai tay vòng qua cổ anh để tránh bị ngã - Á.
36 Hai ngày trôi qua nhanh như thổi, Hàn Yêu Hy lại lần nữa ra sân bay, ở sân bay Hàn Yêu Hy cùng Lục Thượng Phong thân thiết nắm tay nhau đi vào đằng sau là Ham cùng Mac hai thuộc hạ thân thiết của cô
- Em đi qua bên đó nhớ ăn uống đầy đủ nhé không được bỏ bữa đến nơi phải gọi cho anh đấy - Lục Thượng Phong xoa đầu cô nhẹ giọng nói
- Em biết rồi em sẽ nghe theo vậy em đi đây - Hàn Yêu Hy vừa nói định xoay người đi chưa kịp Lục Thượng Phong nhanh chóng nắm cổ tay cô quay phắt cô lại
Tặng cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy, môi lưỡi đụng chạm nhau kéo dài đến năm phút.
37 - Sân bay -
Mười chiếc xe màu đen cùng một chiếc xe ferrari màu đỏ rượu hiên ngang đậu ngay cửa ra vào của sân bay
Từ trên chiếc xe màu đỏ rượu bước xuống là một đôi chân dài thẳng tấp một cô gái thân người nhỏ nhắn bước ra đó chính là Hồ Điệp là quản gia của Hàn Yêu Hy đồng thời là sát thủ dùng súng hạng nặng trong bang
Từ trên mười chiếc xe màu đen kia bước xuống là những người chàng trai to khoẻ cơ bắp cuồn cuộn, ít ai biết đó là một trăm sát thủ được huấn luyện nâng cao khắc nghiệt nhất để bảo đảm an toàn cho lão đại
Lúc này Hồ Điệp đi lại giao phó cho các sát thủ
- Một chút nữa năm xe đi trước, năm xe đi sau bảo đảm an toàn tuyệt đối cho lão đại -
Phân phó xong hết Hồ Điệp đứng nghiêm túc hai tay chắp lại hướng mắt về cổng ra vào
Đoàn người đông như kiến ào ra, bên này Hồ Điệp đã thấy lão đại mỉm cười.
38 Trong phòng họp hội đồng quản trị, không khí nghẹt thở như giết người bao trọn lấy tất cả
Đầu bàn một người phụ nữ mặt váy màu đỏ rượu đang nhíu mày, Hàn Yêu Hy tức giận đập bàn một cái lớn
- Tiếp tục - Cô gằn giọng,
Một người đàn ông trung niên là phó giám đốc bộ phận tiêu thụ đứng lên
- Thư.
39 - Ầm - Thế giới đổ sụp một cái ầm, mọi thứ như ngừng lại, đại não ngưng hoạt động. Đập vào mắt và đầu anh bây giờ là hình ảnh người anh mong chờ từ đó đến giờ
Anh sửng sốt, kinh hoàng, sợ hãi, lo lắng.
40 Huhu esther xin lỗi những tình iu nha, vì mình đi chơi nên bỏ bê truyện quá bây giờ mình sẽ bù nhée!!
__________________________
Thư ký Tần nghe xong cũng rợn tóc gáy hai người ai cũng đáng sợ như nhau thật đáng thương cho thư ký bé nhỏ như tôi mà.