21
Phó Dĩ Mạt cùng luật sư nói chuyện cả buổi chiếu vẫn không thu được kết quả gì.
Luật sư Trần là một người phụ nữ có vóc dáng nhỏ bé, nhưng năng động, có bản lĩnh, và chuyên môn cao.
22
Trời nắng, ánh mặt trời sáng lạn, băng tuyết bắt đầu tan.
Những mảnh băng từ trên cửa sổ thủy tinh rơi xuống đất, trời cao xanh trong, ánh mắt trời như kim tuyến đổ khiến cho người ta không thể không nheo mắt.
23 Phó Dĩ Mạt không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, cũng sẽ không phụ hảo ý của Tần Nặc. Vé máy bay đã nhận, hành lý cũng đã chuẩn bị xong nhưng cuối cùng vẫn đi không được.
24
Phó Dĩ Mạt lần đầu tiên phát hiện Tần Nặc hóa ra còn là một người như vậy. Ban ngày, cậu giảng giải cho cô, ban đêm còn giao bài tập cho cô nữa.
“ Mạt Mạt, những gì anh nói hôm nay đều không phải là chuyện đùa, nhất định phải nhớ kĩ.
25 Đi vào cao ốc Hoa Thần, cửa sổ thủy tinh chạm đất vẫn phản chiếu nắng mặt trời chói trang, ngoài cửa cây cối vẫn xanh tươi như cũ. Bề mặt lá cây thâm lục rộng thùng thình, khung cảnh vẫn sống động như trước.
26
Thanh minh, trời mưa không ngừng.
Phó Dĩ Mạt lại bắt đầu tăng ca, khôi phục lại trạng thái trước kia.
Hoa Thần cần tiền, mà cô chính là một bánh răng trong cỗ máy kiếm tiền khổng lồ đó.
27
Phó Dĩ Mạt lại nghe thấy những tiếng gõ bàn phím quen thuộc, cô mấp máy môi, âm thanh cực nhỏ: “ Tiểu Dương. ”
Trước cái bàn phía bên cửa sổ quả thực có bóng dáng một người đang ngồi.
28
Mặt trời mọc, không khí mới mẻ, ánh sáng mới mẻ.
Từ tầng 28 nhìn ra bên ngoài, ngã tư đường phố đã bắt đầu tấp nập người qua lại.
Tào Dương xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quăng bản báo cáo trong tay lên bàn.
29 Khi Phó Dĩ Mạt trở về nhà, căn phòng chỉ có đèn trước cửa là sáng. Một không gian khá ám muội. Trong phòng, trên bàn ăn là một con gấu Teddy màu trắng, có đồ cơm hộp của Pizza Hut.
30
Máy bay xuyên qua tầng mây thật dày, Phó Dĩ Mạt nhắm mắt lại, cảm nhận máy bay đang dần thoát khỏi lực hút của trái đất, chậm rãi bay lên trời cao.
Mặt trời chói lọi ở rất gần, ánh sáng màu vàng chớp động bức bách cô phải mở mắt ra.
31
Tây Song Bản Nạp bây giờ đúng là đang trong thời gian đẹp nhất. Trời trong, nắng ấm, ánh mặt trời trong suốt.
Phó Dĩ Mạt khoác ba lô du lịch, một mình đi trên con đường nhỏ hẹp.
32 Đêm đen, yên lặng tĩnh kỳ, trên đầu là bầu trời cao và rộng, những vì sao nho nhỏ như kim cương rải rắc một cách không cẩn thận, giữa mấy ngôi màu lam bạc, lại có mấy ngôi sao màu trắng.
33 Lúc hoàng hôn buông xuống có một chút mưa nhỏ. Mưa xuyến xuyến rơi xuống những tàu lá chuối to bản. Rõ ràng xung quanh đều có những tiếng sàn sạt nho nhỏ, nhưng tổng thế không gian lại khiến cho con người ta liên tưởng đến hai chữ “tịch mịch”.
34
Trời dần dần tối, trong phòng không bật đèn, Phó Dĩ Mạt ngồi một mình cuộn tròn trên ghế sô pha.
Nghe âm thanh, biết ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, nhưng mà chuyện này thì có can hệ gì đến cô cơ chứ?
Cô càng cô mình lại, đầu đặt trên đầu gối, thân mình căng cứng, nghĩ tới ánh mắt Thi Lan nhìn cô lúc ban ngày.
35 “ Anh trước đây rất ham chơi, nhưng người trong nhà cũng chẳng mấy ai quản anh, bởi lẽ anh có một người anh trai rất có tài. Anh ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã điều hành công ty của ba.
36
Mưa đã tạnh, đêm bắt đầu tan.
Phó Dĩ Mạt cuốn chăn ngồi trong bóng tối, trên mặt khô khốc, không có nước mắt.
Nội tâm giãy dụa, đau quá.
37 Chân trời nhiễm thượng ánh sáng mặt trời, ngoài cửa sổ bầu trời dần chuyển từ màu xám sang đạm thanh. Sáng sớm sau cơn mưa, trời có vẻ lạnh, cũng không biết từ đâu truyền đến những tiếng kêu ríu rít, Phó Dĩ Mạt chậm rãi tỉn lại, lẳng lặng nhìn người ở bên.
38
Ba tháng sau, tại thôn Vọng Bắc trên cao nguyên Tây Bắc.
Thời tiết cuối thu nắng gắt, ánh mặt trời vừa khô vừa nóng, trong không khí còn mang theo mùi tanh của đất.
39
Đêm 24 tháng 12 năm 2007, Melbuorne, lễ Noel.
Đã đến gần giữa khuya nhưng trên đường dòng người vẫn qua lại náo nhiệt, nơi nơi đều là những nhóm người đang chơi đùa vui vẻ.