161 Kể từ ngày xảy ra trục trặc với nó, hắn chẳng thể tập trung quá nhiều cho việc gì, nó với hắn vẫn gặp nhau mỗi ngày: ở nhà hắn, ở trường,. . . có khi là vài câu giao tiếp trong công việc, tuyệt nhiên ko có gì ngoài chuyện công, cứ mỗi lần hắn có ý định đề cập gì đó thì nó lại tìm cách dời đi.
162 Chap 23. 3: Nó về nhà thì trời đã gần sáng, kiểu này xem ra chỉ còn ngủ được 1, 2 tiếng, hơi oải khi nghĩ đến điều đó vì kì thi cận kề rồi, nó ko thể nghỉ học hay ngủ trong lớp được, ít nhiều đối với nó, việc học cũng rất quan trọng, đó là việc cả đời người mà.
163
Ba hắn ngớ ra chẳng biết phải giải thích thế nào, còn hắn sau 1 giây bất ngờ thì bật cười khoái chí.
- Hóa ra ông ko nói gì sao? Nếu ông vẫn kiên quyết giữ con nhỏ đó bên cạnh thì đừng trách tôi! Tôi sẽ nói hết mọi thứ!
- Nếu nói ra thì ảnh hưởng đến tất cả mọi người! – ba hắn.
164 Do thời gian đã gần tới phút chót, bọn hắn là học sinh năm cuối chuẩn bị ra trường rồi thế nên càng ko thể lơ là với việc học được, vậy ra dù cơ thể cũng chưa hẳn phục hồi nhưng hắn và Ken vẫn muốn đến trường, tương lai là 1 cái gì đó rất khó xác định nhưng ko là khó khăn nếu bạn biết đúng hướng đi của mình.
165
Chỉ còn một tuần để chuẩn bị, thời gian coi vậy mà còn rất ít, phải chạy nước rút! Nhưng hình như hắn vẫn ko có gì là vội vàng, Jun lúc nào cũng bình thản và cương quyết như thế, rất hiếm khi ánh mắt ấy biểu mộ ra cảm xúc, nhưng hiện tại nhìn vào lại thấy nó hiện rõ sự thích thú!
Hắn tạt qua cửa hàng hoa mua một bó tu-lip đi viếng mộ mẹ, nếu vài ngày trước hắn đến đây mang theo cảm giác đau thương, chếnh choáng thì hôm nay trông hắn vô cùng hứng khởi, cả bước chân cũng sải dài thể hiện sự phấn khích!
- Mẹ! Con nghĩ người đàn bà phá hoại gia đình chúng ta đã trả giá rồi! Con biết mẹ sẽ ko vui – lời nói chùn xuống, nghe rất nhỏ - Nhưng con từng tự hứa với bản thân sẽ ko để yên cho những kẻ đã làm con tổn thương! Mất đi mẹ.
166 Tâm bão kéo về Sài Gòn khiến thời tiết thay đổi nhanh ko ngờ được, mới sáng đó trời nắng ửng như thế mà bây giờ mưa đã giăng trắng xóa cả bầu trời, Mon nhìn ra ngoài trời mà thầm than trong lòng, dạo này nhỏ hay đi học bằng xe buýt, nhưng vì chiều nay phải qua nhà Nan lấy lại kiến thức nên quyết định là đi xe đạp cho tiện, ấy vậy mà trời lại trút xuống 1 cơn mưa hoành tờ- ráng thế kia !?! Số con rệp mà, mọi hôm con bé thích coi dự báo thời tiết lắm, vì con bé là kiểu người thích những hoạt động ngoài trời, ban sáng tự dưng hứng lên đi sớm nên dự báo thời tiết cũng chẳng ngó tới, kết quả là thế này đây, báo hại chẳng mang theo áo mưa, dạo này quyết tâm học hành trong Mon sôi sục dữ lắm hay sao mà trong thân tâm cứ bắt buộc phải qua nhà Nan cho bằng được, ko thể phũ nhận là ngay cả bản thân con bé cũng mong đến ngày qua nhà Nan học mà, chỉ là ở nhà Nan có những kỉ niệm rất đáng trân trọng dù là kỉ niệm đó vui hay ko, vả lại đôi khi con bé cảm thấy Nan quá cô độc, cũng quá sớm đối với 1 cậu nhóc như Nan mà phải tự lập như thế ! Chẳng biết nhỏ đã đạp xe đến nhà Nan như thế nào, chỉ biết khuôn mặt rát buốt do nước mưa cứ bạt vào khi chạy, bên tai vẫn còn ong ong những câu rủa xã do xém va trúng người đang lưu thông, tình hình là nhỏ đã đứng trước nhà Nan rồi, răng va vào nhau cầm cập, chân tay thì run như cầy sấy, thân người ướt như chuột lột, trông đáng thương vô cùng, cả sức gõ cửa cũng ko thể, tay vừa giơ lên thì đã rùng mình 1 cái, lạnh thật ! Mà hình như Nan đang ko có nhà ? Vừa nhắc thì thấy 1 chiếc xe hơi đậu cách đó 1 khoảng, lát sau cửa xe bật mở, 1 người con trai cầm chiếc ô đen tuyền bước ra, Nan ko giấu nổi vẽ ngạc nhiên khi thấy con bé co ro trước thềm nhà, bước chân có vẻ sải dài hơn khi tiến về ngôi nhà.
167 Vừa đến nơi, Ken đã xông xáo bước đến tra chìa khóa vào ổ, cánh cổng sắt vừa mở ra Ken mới ý thức được việc làm của mình trong trường hợp này là ko phù hợp tý nào, có là gì của nhau nữa đâu ~ Những hành động đó đều nằm ngoài kiểm soát của bộ não, dường như đã quên rằng mọi thứ xảy ra khiến những điều ta mong đợi ko còn như ngày xưa nữa, thế nên chẳng có lý do gì để một tên con trai ko - thân - thiết chở mình về tận nhà rồi còn lấy chìa khóa riêng ra giúp mình mở cổng.
168 Nó và hắn bàn chuyện hợp đồng trong phòng V. I. P , ko khí ko ồn ào như bên ngoài nếu ko nói là bị tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, trong đây cũng ồn ào, nhưng ồn ào theo 1 cách rất riêng, có cả mấy cô em chân dài trong phòng cứ lượn qua lượn lại, còn có cả 1 cái cột trong phòng nữa, mấy người đó cứ uốn ** nhìn nóng cả mắt, xem ra họ rất thích Jun vì vẻ ngoài bắt mắt của hắn, chỉ có điều là do có nó ngồi đó nên họ ko dám tiến lại gần thôi, dám làm sao được vì y như rằng cứ có ai có ý định tiến lại thì nó lại ngước mắt lên nhìn, chẳng hiểu sao nhưng cứ thấy ánh nhìn của nó là ko ai dám động vào hắn nữa ! Đương nhiên là hắn nhận ra nhưng hắn cứ vờ như ko biết mà bình thản bàn chuyện, thỉnh thoảng lại giả vờ đưa mắt nhìn chăm chú đám người uốn ** quanh cây cột đó với tia thích thú, điều đó như tiếp sức cho đám người đó múa sung hơn nữa ! - Người của tôi hết đó ! Cậu có ưng mắt người nào hay ko ? – đối tác nhìn hắn với tia sủng nịnh.
169
Ken ngước lên nhìn nhỏ, có lẽ chưa bao giờ Ken thấy Pj lại chững chạc như thế, lời nói nghe rất rõ, ko khí căng thẳng đến khó thở.
Pj quả thật cũng ngạc nhiên vì nếu như thế thì những điều Ken nói đồng nghiã với việc từ ban đầu người Ken hướng đến đã là nhỏ, à ko, phải là tiếng hát của nhỏ chứ.
170 Lời nói đầu: Hãy yên tâm là chap này sẽ ko đau thương, chap s trở đi mới dau thương :3 Có thể là bạn nghĩ chap này nhàm, xin hãy tận hưởng chút ít nhàm này vì những phần phiá sau bn muốn nhàm như thế, yên ả như thế cũng ko đc nữa rồi ! : ) Tâm trạng Nan hôm nay có vẻ ko được tốt, trái hẳn với vẻ náo nhiệt ở ko gian hiện tại, Nan chôn mình trong 1 góc giữa những ánh đèn màu lập lòe, cậu nhóc cứ như vô hình trong khung cảnh hiện tại.
171
Đã từng yêu đến ngây dại, những nỗi đau nhận được chỉ khiến bản thân càng muốn chết đi 1 lúc; hy vọng rồi lại thất vọng, sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa vì chẳng còn gì để niềm hy vọng có thể tồn tại được, mọi thứ như thể bay hơi hoàn toàn trong phút chốc!
Biến mất trong vô vọng! Rồi sẽ chẳng ai có thể tìm ra được nữa ~
Rồi cũng sẽ có lúc bạn nhận ra, sự thiếu vắng của người mà bạn yêu là kinh khủng như thế nào!
Cả đám 4 người bọn nó hơi chật vật, Jun và Ken đã ngà ngà say.
172 Ngày thi thứ nhất diễn ra khá suôn sẻ, hầu như phần đề của 10 và 11 đều nằm trong những kiến thức đã ôn, chỉ có phần của 12 là hơi rắc rối 1 chút, thế nên ngoại trừ 12 ra thì số khác coi như ‘trúng tủ’ cả.
173
Suýt tí nữa nó đã phá lên cười, người như hắn cũng có lúc lúng túng vì những chuyện thế này sao. Hắn khổ sở như thế hóa ra là do suy đoán lung tung.
Chương 25 - 3
|