Nồi Nào Úp Vung Nấy Chương 6.2: Đã Thân Nay Lại Càng Thân
Chương trước: Chương 6.1: Đã Thân Nay Lại Càng Thân
Chưa đầy một tuần sau đó, con dâu nhỏ và mẹ chồng đã trở nên thân thiết trên mức mong đợi. Dĩ nhiên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này vẫn chỉ có một người coi là thật. Bà mẹ chồng nào đó rất muốn có thêm đồng minh. Và cũng vì thế, bà mong muốn nhanh chóng gặp mặt thông gia hơn bất cứ người nào, với hy vọng họ sẽ về cùng phe với mình.
Bà Lan nghe nói bên thông gia cứ cuối tuần lại làm đồ ăn này nọ đặc biệt, nhân cơ hội liền ngỏ lời đề nghị được tham gia cùng. Rất thuận lợi, đề nghị này không hề gặp phải nửa lời phản đối.
Cuối tuần này, bếp nhà Thảo Ngân nhộn nhịp hơn hẳn mọi khi.
Giống như chị em tri kỉ thất lạc đã lâu, nay được hội ngộ, hai bà mẹ vừa cùng nhau rán bánh tôm, vừa trò chuyện rôm rả về những đứa con của mình. Những người còn lại đều ở bên ngoài, bao gồm ông Đạt, anh em Thảo Ngân và Hoàng Bách, bốn người vừa đủ lập thành một bàn.
“Anh Kiệt, lần này anh không được ăn của em đâu đấy! Em quỳ đã mười một ván rồi.” Thảo Ngân vừa nói, vừa liếc anh trai, e dè đặt quân bài trên tay xuống.
Thế nhưng cô bé vừa ngước nhìn lên, liền thấy anh trai hai mắt lóe sáng, khóe miệng cong hết cỡ khiến cô run rẩy.
Sau đó, cô bé đáng thương của chúng ta khuôn mặt méo mó, đổ rạp ra phía sau, vừa nhìn anh trai chia bài vừa đau khổ hướng vào bếp kêu lên:
“Mẹ ơi cứu con! Chân con sắp gãy rồi…” Đúng là cô bị vận xui ám vào người thật rồi! Từ lúc bắt đầu đến giờ ván nào cô cũng về bét. Đã là ván mười hai, dù mỗi ván cô đều đổi sang một vị trí mới thì cô vẫn thua, vẫn phải quỳ. Lúc này có nhóc Quân thì tốt biết mấy! Thằng nhóc chơi mấy trò này rất kém. Có nó thì cô cũng sẽ không thua liên tục thế này, hoặc ít nhất thì cô cũng không phải quỳ một mình. Nhưng không may cho cô là mấy hôm nay bố nó được nghỉ phép, đi học về là nó liền dính lấy bố chẳng thèm sang đây chơi nữa.
“Tự thân vận động đi con gái. Ai bảo ham chơi không vào đây giúp hai mẹ.” Liếc con gái nghiêng ngả quỳ trên chiếu, lưng tựa vào bức tường phía sau, đang đưa mắt cầu cứu mình, bà Hiền vừa cười vừa nói.
Bà Lan thấy con dâu nhà mình bị mọi người hiệp lực bắt nạt, liền bê mâm đi ra, lấy cớ giải cứu cô bé:
“Nào, nào, nghỉ ở đây thôi. Chuẩn bị ăn được rồi, mọi người dọn dẹp lại đi.” Nếu bà không ra tay, đảm bảo con dâu nhà bà sẽ bị mấy người đàn ông trong đầu không hề có khái niệm thương hoa tiếc ngọc này khi dễ không nương tay mất.
Thảo Ngân nghe đến ăn, không thiết đến chơi nữa, lập tức gạt mấy quân bài sang một bên, xông lên. Nhưng vì quỳ lâu quá, chân cô tê rần mất cảm giác, đứng cũng không vững, lảo đảo thiếu chút nữa thì lao đầu vào tường.
Ba người đàn ông thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, cười thập phần vui vẻ. Nếu họ không nói, ai mà biết từ đầu đến cuối họ đều bắt tay nhau lừa cô bé thua chứ, ha ha…
Bà Lan nhìn con trai vui vẻ cười đùa cũng vui lây. Đứa con này của bà từ trước đến nay vốn không thích tham gia vào náo nhiệt, luôn chỉ ngồi một bên quan sát. Nay thấy con phấn khích, hăng hái chơi như vậy, bà chẳng còn ước gì nữa. Thật cảm ơn ông trời đã đưa cô gái nhỏ đáng yêu đến bên con trai bà!
Lại nói đến Hoàng Bách. Ngay đến cậu cũng phải thừa nhận, bắt nạt cô bạn nhỏ rất vui. Cô bé càng đau khổ bao nhiêu thì người đi bắt nạt lại càng hứng thú, càng muốn bắt nạt tiếp theo bấy nhiêu. Và như thế, cậu chính thức theo chân Liên Kiệt, trở thành anh em nối khố, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống vui vẻ khi trêu chọc cô bé đáng thương.
Xem tiếp: Chương 6.3: Đã Thân Nay Lại Càng Thân