Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta Chương 47
Chương trước: Chương 46
Hà My ngồi xuống cạnh tôi lúc nào không biết, quay sang tôi nói nhỏ:
- Min quả thật tài hoa! Đúng như lời đồn! Này, mày khóc hả?
- Không có! Tao cảm thấy hơi khó chịu. Mày nói anh ấy giùm là tao về trước!
Bài hát đó có phải là dành cho tôi không? Đó là câu trả lời hắn muốn nói với tôi. Hắn thật sự quên tôi rồi. Đã từng mong có thể thấy hắn buông tay, từng mong hắn sẽ có thể vui vẻ mà không có tôi, nhưng đến lúc này tôi mới hiểu rõ bốn chữ: “Lừa mình gạt người”. Rõ ràng còn rất yêu, lại không thể quay đầu nhìn lại, là do tôi tự mình rời xa, không thể bắt hắn mãi chờ đợi tôi.
Hắn kết thúc bản nhạc, gật đầu chào mọi người trong quán. Tiếng vỗ tay vang lên, kéo dài đến khi hắn đã ngồi vào bàn. Hà My giơ ngón cái, ra vẻ thán phục.
- Anh Min, anh giỏi thật! Anh bắt đầu chơi đàn khi nào mà điêu luyện thế?
- Cũng không nhớ, có lẽ lúc 6-7 tuổi gì đó! À cô và Hạ Linh là…
- Bạn rất thân…
- Vậy chắc chuyện gì hai người cũng tâm sự với nhau hả?
- Tùy chuyện thôi. Hạ Linh ngoài mặt thì vui vẻ, nhưng sống cũng nội tâm lắm. Tôi đã bảo nó là phải kiếm một anh để yêu thì mới vui vẻ được…Mấy năm rồi đi Mỹ vẫn không kiếm được ai, thiệt là kém mà!
Hắn tự nhiên cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, trong lòng dấy lên một niềm vui nho nhỏ. Hắn ngả người dựa vào ghế, tâm trạng tốt hơn nhiều. Người ta bảo là nam nhi, cầm lên được thì buông xuống được, nhưng buông rồi vẫn có thể cầm lại mà. Hắn biết mình ích kỉ, ngoài miệng thì mong cô hạnh phúc, nhưng trong lòng chính là suy nghĩ cô chỉ có thể hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn. Không thì hắn đã không ngồi hát bài hát đó trước mặt cô, chỉ là để kiểm chứng tình cảm của cô, xem cô có còn chút gì với hắn không. Xem ra việc cô khó chịu rời quán đã cho hắn câu trả lời. “Hạ Linh, em vẫn như thế, cái gì cũng biểu hiện hết ra mặt!” – Hắn suy nghĩ mông lung, bất giác cười khẽ. Cách đây bốn năm đã để cô ra đi, bây giờ hắn nhất quyết không để cô rời xa mình nữa. Yêu hận gì ấy, hắn không thèm quan tâm. Chỉ cần cô ở bên cạnh, hắn chấp nhận việc bị cô hận suốt đời.
- Anh Min, hình như tâm trạng đang rất tốt?
- Cô không nghĩ rằng Hạ Linh thật ra đã có bạn trai rồi à?
- Hả? Sao anh nói thế?
- Vì bạn trai cô ấy đang ngồi trước mặt cô!
- Hả?
Xem tiếp: Chương 48