121 Vừa tới nhà Quân đã nhảy nhào vô hỏi mẹ nó dồn dập:
– Mẹ có chuyện gì hả mẹ? Ba của thằng Tuấn xuống đây nữa hả?
Mẹ thằng Quân nhìn thằng Tuấn và hỏi:
– Tuấn àh, hay là con hạn chế gặp lại thằng Quân lại đi, bác thấy ba con có vẻ không vui…
Tuấn buồn buồn nhìn mẹ Quân hỏi:
– Bác không muốn con xuống đây chơi nữa àh?- Không phải! Chỉ là bác thấy ba con…
Quân liếc thằng Tuấn hăm he:
– Nhóc làm gì thì làm nha, ba nhóc mà xuống đây quậy nữa là anh không nể mặt ai đâu đó! Ba nhóc mà phiền mẹ anh hoài là anh từ nhóc luôn ráng chịu!
Tuấn ôm đầu la lên:
– Chán quá! Sao ai cũng canh vô tui mà công kích vậy? Sao không có ai ủng hộ tui hết vậy? Cả ông nữa, lẽ ra ông phải là người luôn ở bên cạnh mà động viên an ủi tui, đằng này cả ông cũng giống mọi người nữa!
Quân nạt nó:
– Nè! Đừng có trẻ con như vậy nữa, sống đâu phải chỉ có một mình chúng ta, nhóc còn ba mẹ, anh cũng vậy,- Mệt quá! Cái miệng ông dẽo quẹo ai mà nói lại, tui thấy cái gì đúng, tui thích làm là tui làm hà! Giờ cái tui cần là ông nói coi tui phải làm sao đây nè?
Quân cũng rối, dù sao con Quyên mà dám làm vậy chắc nó cũng yêu thằng Tuấn lắm.
122 Kỳ Trương vừa nghe tin con Quyên nhập viện thì nó mừng rơn, đi đi lại lại trong nhà nghĩ ngợi cho kế hoạch sắp tới thì ngoài sân có tiếng chó sủa. Quái lạ, trời mưa thế này mà ai rãnh rang lại tới kiếm mình nhỉ? Vừa bước ra đầu ngõ thì nó thấy thằng Tuấn đang hình sự khoanh tay nhìn chằm chằm vô nhà.
123 Nó mang bộ mặt hầm hầm bước vào nhà rồi đi thay đồ. Mẹ nó từ nhà bếp lên thấy nó bèn quát:
– Trời ơi, cả nhà như đang ngồi trên đống lửa, từ nhà thằng Quân mày làm gì lên đây cả mấy tiếng đồng hồ vậy?
Nó lễ phép:
– Dạ con nhậu!- Nhậu! Mày giỡn mặt với cha mẹ hả? Cũng thật không ngờ thằng Quân lại đi nói dối! Nó nói mày đã đi lên đây lâu rồi, nhà đang xãy ra chuyện như vậy mà mày còn có thể nhậu được sao? Thì ra…
Nó không chờ cho mẹ kịp buông ra câu nhận xét nào hết:
– Con không đi chung với ổng! Đừng có đem ổng vô đây!- Thôi bỏ qua đi! Bây giờ vô bệnh viện với mẹ ngay!
Tuấn gầm lên:
– Con vô trỏng mắc công thấy cái mặt con nhỏ đó, con chửi là nó chết luôn sao! Con ghét ai mà…- Mẹ cũng bực mình lắm! Nhưng mà cũng tội, chắc nó nghĩ quẩn.
124 Nhóc Tuấn vừa khuất sau màn mưa là mẹ nó điện thoại tới hỏi Quân ngay, sau khi trả lời và hỏi thăm tình hình Quân thẩn thờ xách ba lô vào nhà. Nhóc đã tắt máy rồi! Lần đầu tiên nhóc giận khiến Quân thấy lòng mình đau như cắt, kèm theo cảm giác lo sợ bất an mình sẽ đánh mất một thứ gì đó quý nhất trong cuộc đời.
125 – Hả? Anh nói cái gì? Anh nói lại xem?
Tiếng của ông Tấn dưới nhà hét lên thật to khiến hai mẹ con giật cả mình.
– Chuyện gì vậy ông?
Khi mẹ và thằng Tuấn bước xuống nhà thì ba nó đã ngồi phệch xuống ghế, mắt ông trắng dã, trừng trừng nhìn về trước cầm cái điện thoại bất động như trời trồng.
126 Gia đình ông Hùng là đoàn khách thứ hai bước vào nhà ông Tấn ngày hôm đó. Bà Tấn vội vã ra đón, mẹ con Quyên cúi đầu chào:
Dạ, thành thật xin lỗi chị Tấn, gia đình chúng tôi lại làm phiền đến gia đình chị nữa rồi, con Quyên nhà tôi nó đòi khi xuất viện phải ghé nhà cháu Tuấn…- Dạ không sao mà, chị đừng khách sáo!
Trong khi đó ông Hùng và con gái lại xâm xâm bước vô nhà, giọng ông khinh khỉnh:
– Ha ha, nghe nói ông Phương và cô thủ quỷ của Vạn Cát Tường đã ôm một mớ tiền bỏ trốn trong lúc công ty đang trong tình trạng khủng hoảng phải không? Phen này anh Tấn khốn đốn rồi đấy!
Bà Tấn rớt nước mắt trước lời nói có vẻ khá cay độc và chế giễu của ông Hùng, mẹ con Quyên khẽ ra hiệu ông nên dừng nói chuyện đó, thằng Tuấn thấy thế nó bước tới nói:
– Chú Hùng nói vậy là ý gì? Con thấy chú có vẻ vui mừng hơn là lo lắng cho chuyện của nhà con!
Ông Hùng cười khanh khách:
– Chắc do mấy người hại con gái tôi ra nông nổi này nên…
Con Quyên nũng nịu vỗ vai ba mình:
– Ba, đừng nói vậy mà…
Tuấn cười:
– Dạ, nếu gia đình chú kéo đến đây để chúc mừng nhà vì chuyện đó thì con xin cảm ơn lòng tốt đó ạh!
Bà Tấn nạt con:
– Tuấn, không được hổn.
127 Vị khách thứ ba viếng thăm họ hôm đó là thằng Quân và người mở cửa là… ông Tấn:
– Thằng khốn, mày nghĩ sao mà dám đặt chân vô cái nhà này vậy hả? Chờ tao chết đi rồi hãy nghĩ tới điều đó! Cút khỏi đây ngay tức khắc!
Quân cúi đầu im lặng, nó không nói gì cả:
– Mày còn chưa biến đi nữa hả thằng kia? Hay là muốn tao kêu công an phường!- Dạ, bác làm ơn cho con gặp nhóc Tuấn!
Ông Tấn hét lên, phun một bãi nước bọt xuống đất rồi lấy chân mình chà chà như đang cố gắng giẫm nát cái thằng đang đứng trước mặt:
– “Nhóc Tuấn” trời ơi! Mày kêu con tao là cái gì vậy hả? Mày điếc àh? Nhấn nút tàng hình ngay!
Quân le lưỡi:
– Í.
128 Chiều hôm ấy con Quyên dắt ba nó qua nhà thằng Tuấn chơi tiếp, hôm nay nó sửa soạn trông thật lộng lẫy và đang tỏ ra rất vui vẻ. Tuấn thì đang canh me ông già lơ là để biến đi qua nhà mợ Tám ông Quân bên Phú Lâm.
129 Hic hic, nãy giờ thằng Quân gọi nó mấy cuốc rồi làm nó cũng muốn quắn đít lên khi cái điện thoại cứ rung lên liên hồi trong túi, nó nói bừa mong sao cho ông Hùng và con Quyên cùng nhau nhấn nút tàng hình sớm càng tốt.
130 Quân đang nằm trong phòng lo sốt vó không biết thằng nhóc Tuấn làm gì mà để nó chờ lâu lắc như hàng thế kỉ đã trôi qua, thêm cái điện thoại lại không thèm bắt máy nữa chứ.
131 Thời gian trôi qua với Quân bây giờ sao mà khủng khiếp quá, hình như ông tạo hóa đang mãi miết rong chơi hay bận làm việc gì đó mà sao cái vòng càn khôn ông cho nó quay chậm ơi là chậm.
132 – Anh Tuấn này! Sao đi chơi với em mà cái mặt anh một đống vậy?
Tuấn càm ràm:
– Cô mua đồ xong chưa? Đại đi rồi về!- Về làm gì? Chat với thằng đó nữa hả?
Tuấn bực dọc:
– Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô!- Anh ăn nói sao mà thô lỗ quá! Anh cũng đừng có lo! Thằng đó ở nhà nó không có buồn đâu!
Tuấn bỏ đi một nước, nó ghét khi con Quyên dám kêu Quân là “thằng đó”.
133 Ngoài sân có tiếng của thằng Kỳ Trương, quái quỷ thật, đuổi nó về rồi còn vác mặt xuống đây làm gì nữa. Quân sợ nhóc biết nên chạy biến ra đằng trước chặn đường:
– Chờ xí nha nhóc, anh đi lấy đồ vô.
134 – Mày đi đâu nữa dzạ?
Quân hất hàm nhìn thằng Kỳ Trương và hỏi, khiến thằng này hơi khựng lại:
– Qua nhà mày chơi, nói gì kỳ vậy? Chiều nay có đi học không cho tao quá giang với!- Còn gì nữa không? Tao đi vô àh…- Mày không rũ tao vào nhà hả?- Tao chat với thằng Tuấn rồi! Nó.
135 Khi Quân chạy tới nhà thằng Tuấn thì quây quanh phía trước khung cảnh thật hổn loạn, có khá nhiều người đang cãi nhau thậm chí có cả mấy chiếc xe tải dừng trước nhà rồi người khuân kẻ vác vật dụng trong nhà khá tấp nập.
136 Bà Tấn khẽ trách chồng:
– Ông! Ăn nói gì kỳ cục vậy?- Kỳ cục hả? Giờ tao không còn gì để mất cả, mày cút đi, cút ngay đi! Từ nay đừng hòng gặp mặt con trai tao nữa, không là tao liều mạng với mày!
Quân cúi đầu chào thưa hai người lớn rồi xin phép ra về.
137 Quái đản thật! Giờ này lẽ ra thằng cha Quân đã đi học về và phải lên mạng gặp mình rồi chứ? Ổng có thể đi đâu được nhỉ? Bực thật! Tuấn muốn đập nát cái bàn phím cho hả tức khi mà cái nick của ông Quân vẫn còn đen thui mà chưa chịu sáng đèn.
138 Ông Tấn bất lực bấm điện thoại cho nhà con Quyên nhưng không ai bắt máy, điện thoại của ông Hùng thì lại ngoài vùng phủ sóng. Trong túi ông bây giờ thì thậm chí không còn một đồng xu lẻ nữa.
139 Ông Tấn đang ho sù sụ trong nhà và rất đổi ngạc nhiên khi thấy vợ mang một mớ thức ăn về:
– Ủa, tui quên hỏi nữa, tiền ở đâu ra mà bà mua đồ ăn nữa vậy?
Bà Tấn thở dài:
– Thằng Tuấn nó gửi về đó! Cái thằng cũng tệ! Sao đi không liên lạc về hỏi thăm ba mẹ tiếng nào!
Lời giải thích của vợ càng làm ông ngạc nhiên thêm:
– Làm sao mà nó gửi về được? Mà tiền ở đâu nó có mà gửi về? Bà giấu tôi chuyện gì phải không?
Bà Tấn thở ra:
– Nó gửi thằng Quân đưa cho mình! Nghe thằng Quân nói là thằng Quân giả vờ mượn nó dùm để đem về đưa lại cho mình.
140 Từ Sing về tới Việt Nam chả hiểu lý do gì mà ông Hùng cứ nhìn Tuấn mỉm cười nhiều lần thật khó hiểu. Ổng cảm ơn nó chăng? Nó chẳng quan tâm nữa, con Quyên thì cứ huyên thuyên đủ điều với ba.