41 Sắp được nghỉ Tết rồi, nhưng Phong Phi lại chả vui vẻ tí nào. Mới vừa xa Hải Tú tận nửa tháng, vừa về quấn quít không được bao lâu lại phải tách ra. Mặc dù lúc nghỉ cũng có thể gặp nhau, nhưng Tết âm lịch ai cũng bận rộn, làm gì còn thời gian rảnh đi ra ngoài.
42 Tới chiều, hệ thống sưởi vẫn chưa hoạt động lại như thông báo. Sáng nay mấy ông công nhân sửa đi sửa lại cả buổi cũng không xong, công ty nhiệt lực lại phái thêm hai người tới vào buổi chiều.
43
Phong Phi kéo Hải Tú xuống lầu, đón xe về nhà.
Hai đứa ngồi trên xe hồi lâu mà không nói với nhau lời nào. Phong Phi nhìn ra cửa số, Hải Tú không thấy được vẻ mặt của hắn, tự dưng lại buồn bã.
44 Phong Phi cứ lo Hải Tú sẽ bị Hải Hạo Vĩ ảnh hưởng, liên tục trêu chọc cậu. Một bữa ăn thôi mà Hải Tú bị hắn lưu manh đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng cứ cong lên.
45 Chuyện của ba Hải Tú được giải quyết nhanh gọn hơn Phong Phi tưởng nhiều. Hôm sau, hắn gọi cho Khương Dụ Mạn thì nghe cô nói Hải Hạo Vĩ đã về từ hôm qua.
46 Một đêm yên bình trôi qua. Sáng hôm sau, Phong Phi dậy thật sớm, ra ngoài chạy bộ rồi mua đồ ăn sáng về nhà. Lúc Hải Tú vệ sinh xong xuôi đi xuống lầu, Phong Phi đã trở lại.
47
Phong Phi đẩy cửa vào, tươi cười nói: “Cô Nghê ạ. ”
Nghê Mai Lâm nhìn hắn, tâm trạng phức tạp không biết phải diễn tả thế nào.
Nghê Mai Lâm làm nghề đã hơn hai mươi mấy năm, dạy hai năm đã được lên làm giáo viên chủ nhiệm.
48
Thầy giáo vừa đi tìm phấn bảng về, thấy Phong Phi thì như thấy người ngoài hành tinh.
Giữa một đám học sinh xuất sắc, hình như hắn không hợp lắm…
Phong Phi cúi đầu đọc sách, nghiến răng lầm bầm “Hôm nay ông đây giống khỉ trong sở thú lắm hả…”
Thầy giáo ngây người mấy giây mới ho khan một tiếng, làm như chưa thấy gì cả, nói: “Mọi người đến đủ rồi chứ, vậy chúng ta bắt đầu nhé, thời gian là vàng bạc, lật sách trang 127 nào…”
Hải Tú nhịn cười đến đau cả bụng, nhỏ giọng nói với hắn: “Cậu… Sao không nói trước với tớ?”
Mặt Phong Phi đen xì: “Chưa chắc chắn mà nói cái gì, nếu thầy Hàn không chịu cho tôi đi, tôi mà nói trước với cậu lỡ cậu mừng hụt thì sao? Chuyện gì tôi không nắm chắc thì sẽ không nói.
49
Hải Tú trả lời tin nhắn xong thì xấu hổ cực kì, vội cất điện thoại đi, chuyên tâm làm việc tiếp.
6h là hết giờ học, giáo viên ngồi quản lớp tới 5h – đồng hồ vừa đúng 5h là thầy dặn dò mọi người chăm chỉ ngồi học rồi rời đi.
50
“Mọi chuyện đều ổn cả, con nói nhỏ quá hả?” Phong Phi che điện thoại lại, thấp giọng nói: “Hải Tú còn ngủ… Dạ, mẹ coi lại đi giờ là mấy giờ?”
Mới 6h sáng, Phong Phi đã bị Lữ Hạo Lị gọi điện càu nhàu một trận, may mà Hải Tú không bị đánh thức.
51
Ăn xong bữa sáng, hai đứa chạy về lớp học thêm. Vừa ngồi vào chỗ, Hà Hạo lại gọi tới.
Phong Phi nhìn lướt qua màn hình rồi bắt máy, vừa sắp lại sách giáo khoa vừa nói: “Chuyện gì?”
Hà Hạo hào hứng nói: “Mày đang làm gì vậy? Hôm nay rảnh không? Đi trượt tuyết không?”
Phong Phi nhìn lướt qua đám bạn học, không biết phải trả lời thế nào, bèn nói đại: “Không rảnh, bận rồi.
52 Hải Tú ăn mặc chỉnh tề rồi chạy ra khỏi nhà. Tim cậu đập nhanh cực, hít vào một hơi khí lạnh, siết chặt điện thoại của Phong Phi, trong lòng cứ nhảy múa tưng bừng.
53 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó, Phong Phi đưa Hải Tú về nhà.
54
Hải Tú vừa sắp xếp lại sách vở vừa nghiêng đầu xem thời khóa biểu, vui vẻ nói: “ Nhiều tiết tự học vậy?”
“Ầu!” Phong Phi trêu cậu: “Học sinh xuất sắc mà không thích nghe giảng hả?”
“Không phải vậy đâu, tại những thứ cần biết thầy cô đã giảng hồi kì trước hết rồi, tớ có nghe nữa cũng vậy thôi, phí thời gian lắm.
55 Bước vào học kì mới, bầu không khí trong lớp căng thẳng hơn rất nhiều – giờ học thì nghiêm túc hơn, học sinh không lơ là hay lén lút làm việc riêng nữa; ngay cả giờ ra chơi cũng không có ai chạy giỡn trên hành lang, im lặng ngồi học trong lớp cứ như giờ tự học vậy, chỉ nghe được tiếng bước chân qua lại của những bạn học đi vệ sinh.
56
Lúc Phong Phi bưng tô mì trong bếp ra, hắn thoáng thấy vẻ mặt của anh hắn có hơi… khó tả.
Hắn ngạc nhiên nhìn sang Hải Tú, thấy cậu vẫn bình thường thì cũng không để tâm lắm.
57
Phong Phi vào nhà, đóng cửa lại rồi đổi giày. Hắn tới trước gương nhìn thử một chút, lập tức muốn chửi thề – má trái của hắn sưng hết cả lên!
Hắn nghĩ cùng lắm là đỏ lên thôi, rửa nước lạnh một lúc là hết, lúc về phòng ngủ thì cẩn thận một tí là được, qua đêm nay thì ổn cả thôi.
58
Phong Phi siết chặt tay, suýt nữa đã bóp vỡ luôn cái lọ trong tay rồi.
Hải Tú theo bản năng lùi về sau một bước – cậu đứng ngoài cửa mà cũng loáng thoáng thấy được sát khí bừng bừng trên người Phong Phi.
59 Ngày hôm đó, Phong Phi đeo theo cái bản mặt bị đánh đi đến trường, số người quay đầu lại nhìn hắn gần như là 100%. Hắn đi qua chỗ nào là chỗ đó nhao nhao quay lại, hoặc ngạc nhiên, hoặc vô cùng kinh hoàng – không biết ai có thể đánh Phong Phi thành như vậy.
60
Không biết có phải do đếm ngược hay không mà học kì cuối cùng của năm cấp 3 lại trôi qua rất nhanh, thật sự rất là nhanh. Vừa mới tựu trường đó mà quay đi quay lại chỉ còn có 90 ngày, rồi 80 ngày, 60 ngày…
Cái bảng đếm ngược trong lớp trước đây là do nhân viên của trường quản lý, sau đó Phong Phi nhìn không nổi mấy con chữ xấu kinh khủng đó, nên tự đề cử làm việc này luôn.