41 Ngây người ở thành Giang năm ngày, ban ngày đi du sơn ngoạn thủy với Hi Nhiên, buổi tối ngắm trăng xem sao cùng Hi Nhiên. Dù sao thì là năm ngày tương đối tốt đẹp tương đối nhàn nhã.
42 - Ta. . . – Mặt Mộ Dung Hi Phù đỏ bừng, giơ tay lên, lại quất một roi chết chóc - Ta giết ngươi! Cái roi kia quất đến hung hãn, ta không kịp tránh, nhắm mắt chờ roi kia rơi xuống mặt ta, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng phá hỏng mặt.
43 Ta một bộ nơi-này-rất-nguy-hiểm, Giang Văn Chỉ cũng gấp lên, đánh xe ngựa đi như nổi sóng to gió lớn, hoả tốc rời khỏi hiện trường. Cuối cùng chúng ta an toàn trốn thoát.
44 Nói thật, ta cũng muốn biết vì sao Giang Văn Chỉ nổi điên để lại có thể chui cửa sổ đến xem 'nam' phụ đàng hoàng như ta tắm rửa. Hơn nữa nàng ta gây ra họa còn muốn ta giải thích cho, sao ta lại thảm như vậy!- Vừa nãy ta tắm ở bên trong.
45 - Mặt phải, nói. Mặt trái, không nói - Ta nắm chặt đồng tiền trong tay, hít sâu một hơi, tung đồng tiền lên. Đồng tiền bay lên trên không trung rồi rớt xuống, ta đưa tay đón lấy, đồng tiền lướt qua tay ta, va chạm vào mặt đất keng một tiếng.
46 Mộ Dung Hi Nhiên nóng lòng đến Mộ Dung sơn trang, cùng Vương Cảnh Hủ đánh ngựa bay nhanh. Ta ngồi sau Mộ Dung Hi Nhiên, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cằm để trên vai nàng, trong đầu suy tư về thông điệp vừa lấy được trên lá thư của lão gia tử Mộ Dung.
47 Ta bắt được diễn cảm chóng vánh kia của Y Thánh, thứ có thể khiến Y Thánh nghiêm túc như vậy nhất định là đồ tốt, hơn nữa vì thứ này mà Mộ Dung sơn trang bị diệt môn thì có thể không đáng giá sao? Y Thánh thất thần nhìn cái chìa khóa rồi mới lên tiếng: - Mộ Dung trang chủ có lưu lại thông điệp gì không? Ta bật người lấy ra lá thư: - Lão Cổ, ông xem thư này, phía dưới có đục mấy chữ - Ta chỉ cho ông ta xem một đám chữ - 'Kiếm ở thạch thất thứ năm trong núi Âm Long'.
48 - Giờ chúng ta nên làm thế nào? - Giang Văn Chỉ chuyên to mồm nhất vốn cảm thấy tức giận bất bình vì chúng ta không mang nàng ta đi xem con gà con chết, nhưng thời khắc mấu chốt nàng ta vẫn có thể nắm bắt điểm mấu chốt.
49 Chẳng lẽ là vì cổ đại không có bóng đèn nên người người đều tranh nhau làm bóng đèn? Dốc hết sức sáng lên như vậy, thật sự nên phát thưởng cho mỗi người một cái bóng đèn! Mỗi buổi chiều, ta sẽ ngồi ở cửa, nhìn thấy đống bóng đèn sẽ đến rồi nhẹ nhàng rời đi, không mang đi thứ gì cả, chỉ chiếm dụng thời gian ta và Hi Nhiên ở cạnh nhau.
50 Thủ hạ của Mộ Dung Hi Nhiên động tác rất nhanh, bảo bọn họ nghỉ ngơi một chút, bọn họ quả thật chỉ nghỉ ngơi một chút, ta còn chưa đánh giá xong cái gian nhà nhỏ bị coi thành kho hàng thì bọn họ đã đến.
51 Ta nghiêm trọng nghi ngờ Vương Cảnh Hủ trả thù ta, hỗn đản này ném ta từ chỗ cao như vậy, muốn ta ngã chết sao? Ta bất mãn xoa đầu đứng lên, được rồi, cái đầu bất hạnh của ta đập xuống đất.
52 Sáng sớm đã có dấu hiệu cảm mạo, đêm qua lại dầm mưa một buổi tối, phát sốt không ngoài dự kiến, cả người nóng bỏng như bị thiêu. Ta chui mình vào trong chăn, không có thuốc hạ sốt, không muốn uống thuốc Đông y, đành phải dùng biện pháp hạ sốt bằng cách ấp chăn cho ra mồ hôi.
53 Y Thánh bấm ngón tay tính toán, khuya hôm nay sẽ mưa, không chắc chắn có sét. Nếu ông trời giúp chúng ta, ngày hôm nay chúng ta sẽ thắt nút ngũ Vương gia, nếu ông trời không giúp, chúng ta liền kéo dài tới lúc ông trời giúp mới thôi.
54 Sau chuyện ở núi Quỷ Khốc, người "trong lòng có quỷ" dưới tay ngũ Vương gia giương cao danh nghĩa báo thù cho ngũ Vương gia, tập trung lại thủ hạ và binh mã của ngũ Vương gia, chuẩn bị tìm tam Hoàng tử "thí thúc giết huynh" đòi công đạo.
55 Giang Văn Chỉ giả dạng nhu nhược, giả dạng nhã nhặn lịch sự, cuối cùng đã lừa được công tử tiểu bạch kiểm đi ăn cơm để tăng tiến tình cảm, chẳng may nàng ta còn ỷ vào sự mất tự nhiên của nữ tử mà lôi chúng ta đi cùng.
56 Vì một câu không tiếng động của Ưng Cửu mà tâm tình trên đường trở về của ta mãi không thể yên tĩnh lại được, trực giác của ta mách bảo Ưng Cửu không phải là một người bình thường, lại càng không phải là một người dễ đối phó.
57 Làm một quân sư, một là ta không cần ra chiến trường đánh giặc, hai là không cần ám sát thủ lĩnh quân địch, ta rất an toàn. Chỉ cần một mình trốn ở Di Hoa Cung , nhìn tam Vương gia lãnh binh liền đánh huynh đệ ruột thịt của mình là nhị Vương gia, nhị Vương gia dẫn dắt tàn quân muốn cùng sống chết với tam Vương gia, ta phi thường an toàn.
58 - Huynh có tâm sự - Tiếng của Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta lại, ta chớp mắt, khoát tay. - Không có gì - Nếu Hi Nhiên hỏi tới thì ta không thể không trả lời, bèn vội vàng phủ nhận, lại không chú ý tới vừa nãy Mộ Dung Hi Nhiên dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
59 Sau khi khỏi bệnh, Yên Nhi cô nương liền khẩn cấp muốn rời khỏi, thất Vương gia tuy trong lòng có không muốn đến đâu nhưng lúc trước bất hạnh đã đáp ứng Yên Nhi chỉ cần nàng khỏi bệnh liền để nàng đi, không tiện lên tiếng ngăn cản.
60 Y Thánh tìm đến thất Vương gia Ân Thiên Lạc bí mật hiệp thương về chuyện liên hợp với bát Vương gia Ân Thiên Trì. Thất Vương gia nghe xong lại hỏi chuyện khác: - Vết thương trên mặt Yên Nhi trị chưa? Còn thuốc có thể khiến người mất đi trí nhớ kia Y Thánh tiền bối đã có thể chuẩn bị được chưa? Y Thánh cũng kiên nhẫn giải thích: - Vết thương của Yên Nhi cô nương đã tốt lên hơn phân nửa, không mấy ngày sẽ có thể khôi phục như ban đầu.
Thể loại: Bách Hợp, Truyện Teen
Số chương: 37