21 Trần nguyên phi vui vẻ quan sát vết hằn nằm trên ngực Lý Hạo do năm đầu móng tay tạo thành: “Cái này là thần thiếp đánh dấu. Hoàng thượng không được xóa đi.
22 Cuối canh năm, Lý Hạo được Trần nguyên phi đánh thức. Hắn tỉnh dậy, ra ngoài sân bắt đầu luyện tập bài quyền Long Hổ Song Sát. Hoàn tất bài quyền, cũng gần tới giờ lên triều, hắn sửa soạn lại cho tươm tất.
23 Mặt trời ngả dần về tây, Lý Hạo trở về hoàng cung. Hắn thấy thời gian đã trễ nên quyết định hôm nay không đến thăm Đàm thái hậu nữa. Hắn đi thẳng tới cung Long An.
24 Đàm Ngọc Trúc nghe thấy thế, kinh hoảng quỳ rạp xuống lạy lục liên hồi: “Hoàng thượng, thần thiếp có tội. Thần thiếp có tội. ” Lý Hạo há mồm nhìn vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ đang lạy như tế sao, nghĩ thầm: “Ặc, tội quái gì vậy.
25 Đỗ Kính Tu nhíu mày chốc lát, khom người cung kính nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần tự cảm thấy, chưa từng làm chuyện gì sai trái, hổ thẹn với lương tâm.
26 Suy nghĩ thật lâu, Đỗ Kính Tu chậm rãi hồi đáp: “Khải bẩm hoàng thượng, thần trộm nghĩ, hoàng thượng đã rõ thế lực triều đình bị Tô Trung Từ thâu tóm vào tay.
27 Tường thuật hầu như toàn bộ chiến tích huy hoàng của tể tướng Tô Hiến Thành, cho đến khi không còn gì để kể nữa. Lão thái úy Đỗ Kính Tu mới tạm thời thỏa mãn, dừng công việc khoe khoang thần tượng, lão tiếp tục nói: “Bẩm hoàng thượng, lão thần kể nhiều như vậy, mục đích duy nhất để khẳng định vị thế của tể tướng Tô Hiến Thành.
28 Lý Hạo ân cần bảo: “Đỗ ái khanh, mau bình thân, không cần đa lễ. Mọi chuyện đã qua, hãy cứ để cho qua. Điều cần thiết nhất của quân thần chúng ta lúc này là đồng lòng đồng dạ.
29 Lý Hạo thấy câu nói kinh điển của danh nhân Nguyễn Trãi thời hậu thế đã mang lại hiệu quả, hắn bồi thêm: “Đúng vậy, nhân dân chính là gốc rễ của một đất nước.
30 Híp mắt ra vẻ thần bí, Lý Hạo lên tiếng: “Thiên cơ bất khả lộ. Đỗ ái khanh, đa tạ khanh về những thông tin mà khanh đã cho trẫm biết. Nhờ đó mà trẫm đã có thể vạch ra kế sách chu toàn để giành thế chủ động.
31 Bên trong dãy kiến trúc Hoàng thành Thăng Long, các đời vua còn lần lượt xây dựng hàng loạt đền đài, lầu các. Ở phía xa xa, Lý Hạo trông thấy cửa Thấu Viên, ao Dưỡng Ngư trên ao xây đình Ngoạn Y.
32 Lý Hạo mở bừng mắt, chồm dậy, dáo dác ngó xung quanh, tay sờ loạn lên người. Hắn nhún vai, nở nụ cười nửa miệng, thầm nghĩ: “Ông già không chịu chết kia lại hiện hồn cả vào trong giấc mơ của ta.
33 May mắn cho Lý Hạo, vua thời Lý không như mấy Hoàng đế Đại Tống đòi hỏi cái gì mà ba ngàn cung tần mỹ nữ trong hậu cung. Nếu hắn phải đi an ủi tới tận bằng đó bà vợ thì chẳng biết tới ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ cao cả ấy.
34 Nhà Lý là triều đại đầu tiên tạo dựng nền giáo dục khoa cử có hệ thống. Từ thời Bắc thuộc, nhà Hán đã truyền bá chữ Nho, mở trường học ở Đại Việt, hồi đó Đại Việt có tên là quận Giao Chỉ, với quan niệm làm công cụ đồng hóa.
35 “Bẩm hoàng thượng, thần có chuyện cần khải tấu. ” Trung thư thị lang Cao Quang Viễn cao giọng xin thưa. Kể từ lần trước đến nay, Cao Quang Viễn mới lại đứng ra bẩm tấu.
36 Lý Hạo mừng rơn khi tìm được hai nhân tài ưng ý. Trước khi quyết định chọn hai người Lý Văn Quý và Ngô Công Tài, hắn đã khoanh vùng ra mười người. Sau quá trình điều tra cặn kẽ về thân thế và quá khứ của họ, hắn liền chọn hai người này.
37 Bà chủ quán ưỡn ẹo, phẩy tay, nói: “Cậu chủ cứ đùa. Chắc là cậu chủ mới ở quê lên kinh thành chơi chứ gì? Cậu không biết chứ, quán của tôi là quán nón có thương hiệu lâu đời nhất ở phố Hàng Nón.
38 Đang mải mê cầm chiếc nón tròn tròn, xinh xinh có quai màu hồng bằng tơ lụa, Lý Hạo giơ lên trước mặt để ngắm nghía, hắn không để ý phía trước có một đám người đang đi ngược đường.
39 Trời lúc này đã xẩm tối, ánh mặt trời chỉ còn le lói vài tia sáng yếu ớt chiếu xuống kinh thành. Gã công tử bước nhanh vào con hẻm vắng tanh không người.
40 Nghe tiếng hét của gã gia đinh nọ, hai tên đang đứng kỳ quái quay đầu nhìn ra phía sau. Đã trễ, Lý Hạo nhún mình về phía hai gã gia đinh đang ngẩn ngơ, hai tay Lý Hạo nắm vào hai bên đầu, táng mạnh vào nhau.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32