101 Địa tôn thoạt nhìn giống con gấu lớn, nhưng di chuyển lại như ảo ảnh, khi thì dung nhập bão cát, lúc thì thiết luân chém ngang, cắt đứt gió bụi. Cử động của hắn không dễ phán đoán, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
102 Vân Đình Phong mạnh mẽ quay đầu, hai mắt ẩn chứa tức giận, nhìn Tiểu Tử bộ dạng chân thành đang đi tới, thấp giọng chất vấn: ''Tại sao tin tức điều tra lại sai lệch như vậy?'' Tiểu Tử vỗ đôi bàn tay trắng nõn như ngọc: ''Ai nha, ta cũng chỉ là đi gặp tiểu tình lang với giết người, chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức không phải là Hồng Tụ và Ảnh Sát sao? hơn nữa La Thắng Y và Giang Chỉ Vi đều là cao thủ Nhân bảng nổi danh, sự lợi hại của họ không cần ta phải nói nhiều a? Chính các ngươi tự cao tự đại, cử vỏn vẹn hai người đi giết Giang Chỉ Vi, sao lại trách ta?'' Vân Đình Phong cơ mặt co quắp, nhìn Tiểu Tử áo trắng bồng bềnh, không nhiễm trần thế, lửa giận trong mắt dần tắt, miệng cười như trong lòng không cười mà nói: '' Làm sao lại trách ngươi? Nếu không phải nhờ ngươi, một địch nhân chúng ta cũng không giết được, phải cảm tạ ngươi mới đúng.
103 Bảo binh giá trị mấy nghìn thiện công, bảo vật thần tiên, nói Mạnh Kỳ không động tâm là nói dối, hắn không phải là cao tăng đắc đạo đã chặt đứt tạp niệm hồng trần.
104 Bão cát bành trướng rất nhanh, trước mắt cát bụi mênh mông, tiếng gió gào thét bên tai, khó cảm ứng bốn phía. Mắt thấy dị biến nổi lên, Cổ Không Sơn không nghĩ nhiều, quanh người gió cuốn lên, muốn lao vào bão cát cứu viện Trích Tinh Lâu.
105 '' Cẩn thận mai phục. '' La Thắng Y nhắc nhở. Tuy tình huống khác thường, khiến hắn đề phòng, nhưng vẫn phải tiếp tục tiến vào di tích. Không có Trích tinh thủ thì không hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến được.
106 . Nhìn lại khuôn mặt tràn đầy giải thoát của Địa tôn, đám Mạnh Kỳ lại cảm thấy rùng mình. Rút cuộc Cố Tiểu Tang là muốn làm cái gì? Nàng tại sao lại giết Địa tôn? Dấu vết trên đường phải chăng là nàng cố ý lưu lại? để cho nhóm mình không bị mất dấu? Yêu nữ này tinh thần phân liệt, tâm tư khó dò, đang yên đang lành lại hại đồng đội chết thảm, thật là làm người khác không rét mà run! Trong vô thức, đám người Mạnh Kỳ chậm rãi lui ra phía sau, giữ vững cửa vào đại sảnh.
107 Mạnh Kỳ không dám thư giãn, tay cầm Hồng Nhật Trấn Tà Đao bày ra tư thế sẵn sàng của Đoạn Thanh Tịnh, Kim Chung Tráo toàn lực vận chuyển, chân đạp Bộ Phong Tróc Ảnh nếu cần có thể lập tức rút lui.
108 ''Đạo lôi đình kia là chuyện gì thế?'' Mạnh Kỳ chấn động hỏi. Hàng lông mày của Tiểu Tử nhăn lại, suy tư một thoáng rồi nói: '' Nghe đồn lúc Ma Chủ bị Thiên Đạo Ấn đánh chết, còn bị Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu xuyên qua.
109 Phong Vân đao, Thái Hoa kiếm, Trích Tinh thủ, Hiểu Nguyệt chức, bốn thần binh cắm vào bốn góc của ngọn núi, phong vân cuồn cuộn, kiếm khí xung trời, sao băng bay múa, lôi bạo ầm ầm.
110 ''Ngươi tới muộn. ''Tàn hồn Ma Chủ nói ra, dường như hàng vạn năm bất diệt chỉ vì để nói một câu này. Mạnh Kỳ không hiểu tại sao, im lặng, kinh ngạc muôn phần.
111 Đỉnh Thánh Hỏa Sơn, từng tấc của Ma phần đang sụp xuống, ma khí trong cơ thể của chúng ma giáo đệ tử bay ra, biến mất tại không trung. Ầm ầm!Ma phần vỡ vụn hoàn toàn, bốn kiện phong ấn bảo binh bay ra ngoài, tự động quay trở lại chủ nhân của mình.
112 ''Bần tăng trước hết trả nợ đã. '' cả nhóm đi sang một bên, Mạnh Kỳ lập tức cười hì hì, chắp tay trước ngực noi, ''Các vị bằng hữu sinh tử, lần này may nhờ có các ngươi hỗ trợ.
113 Chuyện này Trương Viễn Sơn cũng chưa nói cho Phù Chân Chân, thế nên hiện tại nàng vừa kinh ngạc vừa cảm động, lại có chút phiền muộn uất ức, cảm giác mình trở thành gánh nặng của hắn.
114 ''Vậy bần tăng không nói nữa. '' Mạnh Kỳ khẽ cười một tiếng, nói chuyện với lão hồ ly rất thoải mái, không cần phải giải thích nhiều.
115 Ánh đao mơ hồ, diễn hóa ngàn vạn. Đoạn Minh Thành dường như thấy Tuyết Thần Cung được xây dựng trở lại, hiệu lệnh võ lâm, không ai không theo, thấy bản thân phá vỡ giới hạn nhân thần, đăng lâm tuyệt đỉnh, mang theo mỹ nữ phi thăng.
116 ''Pháp danh Chân Định. ''Bốn chữ này như từng tiếng sấm lớn, chui vào tai Xa Uyển Tú, tuy nàng là đại tông sư, nhưng nghe xong thì mặt cũng biến sắc, nói không ra lời.
117 Tường vàng ngói đen, tiếng tụng kinh niệm phật vang vang, điện các thanh tịnh, rời xa trần thế. Mạnh Kỳ một thân tăng bào sạch sẽ, không nhiễm trần ai, một bên nhàn nhã hưởng thụ khung cảnh thanh tịnh, một bên theo Đoạn Hướng Phi bước vào cửa chùa, tìm tri khách tăng.
118 Nhìn bọn họ không thể nén lại kích động và kinh hỉ, Mạnh Kỳ mỉm cười, dựng thẳng bàn tay, ý bảo bọn họ không cần nói: ''Các vị thí chủ xem ra đều muốn biết, mọi người với ta cũng là có duyên, bần tăng đương nhiên sẽ không keo kiệt.
119 ''Làm nóng người''Tia nắng ban mai vạch phá trời đêm, nhuộm đỏ tầng mây vạn dặm, chiếu vào thiện phòng thanh tịnh, ánh sáng trải đầy mặt đất.
120 Cửa chính Đại Hùng bảo điện Đoạn Hướng Phi, Lạc Thanh, Xa Uyển Tú nhìn Mạnh Kỳ từng bước đi ra, mọi suy nghĩ khác đều thu liễm, toàn tâm toàn ý quan sát trận chiến đỉnh cao này.