81 Khi Hoàn Ân cuối cùng tỉnh lại, đã là lúc xế chiều.
Cả người toan đau tựa như bị đánh, y muốn giơ tay lên nhu mắt cũng không đủ lực.
Màn che tầng tầng lớp lớp ngăn cách dương quang buổi chiều, trên trán tựa hồ có nhiệt độ ngón tay xẹt qua, Hoàn Ân hơi mở mắt, chỉ thấy Dung Thành ngồi ở bên cạnh, nhìn thân thể y, một cái tay gảy tóc y.
82 Cho dù mọi cách không muốn, Hoàn Ân vẫn bị mang về trong cung.
Xe ngựa ở đêm khuya chạy vào Hoàng Thành, đội ngũ tráng quan cung nghênh thánh giá đến dọa người.
83 Dung Thành lấy cớ thân thể khó chịu, cần điều dưỡng, mang Hoàn Ân đi hành cung Kinh Giao bãi săn ở mấy ngày. Tự nhiên đem Lưu Kỳ, Tùy Nghị, cùng một đống tấu chương chính vụ lớn cũng mang theo đi.
84 Chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Hoàn Ân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người Dung Thành đã nhào tới trên người y, đem y đè ở trên cỏ. Trên cỏ ở phụ cận rừng cây có chút tảng đá nhánh cây, cộng thêm xung lượng, phía sau đầu Hoàn Ân đập trên đất, trên lưng thật đau, trong nháy mắt giống như nội tạng đều phải bị áp ra ngoài.
85 Xe ngựa rất nhanh chạy đến biên giới bãi săn, Dung Thành được đưa vào hành cung, toàn bộ giới nghiêm.
Một chung trà sau, đoàn thái y ngồi xe ngựa chạy tới.
86 Tiêu thái hậu thần sắc cứng đờ, lập tức nổi lên một tia tức giận: “Ngươi nghĩ cùng ai gia nói tới y? !”
Dung Thành còn không kịp nói chuyện, liền bị nói liên tiếp không ngừng chặn lại: “Ngươi không nên mang binh thân chinh nợ này ai gia còn chưa tính với ngươi, ngươi phản lại, tỉnh lại liền cùng ai gia nói y? Ngươi đây là điên rồi phải không, đi thay y ngăn mũi tên? ! Từ khi bắt đầu ai gia liền chờ ngươi cho cái giao phó, kết quả còn ngươi? Viện quân cũng hồi triều còn không thả người đi, tuyển tú cũng không tuyển, bây giờ là muốn chuẩn bị thế nào? Lập y làm hoàng hậu? Ai gia thật là tò mò, y rốt cuộc dùng cổ thuật gì đem ngươi mê thành như vậy? Ai gia còn chưa gặp qua một người nam nhân cam chịu hạ tiện như thế.
87 Dung Thành khép lại tấu chương, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Hoàn Ân nghiêng người dựa vào nhuyễn điếm, mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi. Trên gương mặt hơi nhiều chút thịt, cằm cũng không nhọn giống như ngày trước, nhìn tròn trịa , rất là khả ái.
88 Vừa lúc lại là Hồ thái y xui xẻo, vừa cầm tay áo lau mồ hôi vừa quỳ tại bên giường, Dung Thành không chịu nổi nói tiếng “Miễn lễ”.
Hoàn Ân khó chịu vô cùng, hạ thân một trận tê liệt tựa như đau , còn mang theo cảm giác trướng nặng nói không rõ, hình như là.
89 Đầu tiên lực chú ý của Hoàn Ân rõ ràng bị Lân nhi phân đi.
Hôm sinh xong tỉnh lại, Hoàn Ân môi tái nhợt, thần sắc tiều tụy , mở mắt câu thứ nhất chính là: “Hài tử đâu?” Nói xong liền giãy giụa ngồi dậy, Dung Thành cản cũng không cản được, vội vàng gọi lão ma ma đem đứa nhỏ ôm tới.
90 Lời nói chưa kịp rời khỏi miệng đã bị một nụ hôn sâu cắt đứt, trong lúc mê man, ngoại bào bị cởi ra hơn phân nửa, cổ áo mở rộng, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, bởi vì đã lâu không trải qua chuyện tình sự(chuyện giường chiếu), những dấu hôn lưu lại lần trước đã hoàn toàn biến mất.