41 “Cô. . . ” Hắn có vẻ hơi giận, khẽ quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, có điều, trên mặt hắn lại thoáng nét ửng hồng rất bất thường, dưới ánh trăng sáng ngời càng làm mê hoặc lòng người.
42 Tô Cẩm Bình vội vàng chạy tới đỡ hắn, để hắn không bị ngã sấp xuống. Nàng nhớ là ở chỗ này của hắn có hai bộ chăn đệm, cho nên mới lên tiếng đề nghị như vậy.
43 “Hả?” Tiểu Lâm tử khó tin há hốc mồm, bây giờ đã là giờ tý, làm gì có quy định sau giờ này thì phải đi quét sân? Hơn nữa, bây giờ bên ngoài không phải đang có người quét rồi sao?
“Sao hả? Ngươi muốn đối nghịch với trẫm?” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
44 Nghe thấy tiếng bước chân nàng đã đi xa, Bách Lý Kinh Hồng đóng cửa lại, quay về phòng ngủ. Một mùi hương thơm ngát của thiếu nữ bay vào mũi hắn, trên giường cũng chỉ toàn là hơi thở của người đó, thế nhưng, không hiểu sao, hắn lại không thấy phản cảm chút nào.
45 Cứ tưởng rằng sau khi hắn nói những lời đó, trên mặt cô nàng kia sẽ xuất hiện một chút vẻ xấu hổ, đâu ngờ, nàng lại ra vẻ không có gì, khẽ phẩy tay: “Ôi chao, Hoàng thượng khen nhầm rồi.
46 Đang lúc nàng buồn bực khó chịu, thì mấy tên thị vệ lại đi qua nơi này, Tô Cẩm Bình vội vàng trốn sau gốc cây, sau đó, thân hình vút lên rất quỷ dị, bay nhanh về hướng cung Cảnh Nhân.
47 “Hoàng Thượng! Nô tài tuân chỉ!” Tiểu Lâm Tử lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu nói: “Phía Nam Ngự thư phòng là cung Phượng Ly, phía tây là điện Dưỡng Tâm, phía Bắc là Kiền Thanh các, phía đông là cung Cam Lộ.
48 Nhưng đúng lúc này, Tiểu Lâm Tử gạt đám thị vệ ra, vọt tới trước mặt cung nữ kia, tát vào mặt ả một cái: “Thì ra là con tiện tỳ nhà ngươi, suýt nữa hại chết những người vô tội chúng ta!!! Ngươi.
49 Lúc này Tu mới tỉnh táo lại, nhưng sát ý cuồn cuộn kéo đến trong mắt rõ một một, dược đó sao có thể đưa cho người khác được chứ?! Đưa cho người ta, vậy điện hạ phải làm sao bây giờ?! Hắn bất giác siết chặt cánh tay Phong, suýt nữa bóp nát cả xương cốt của Phong!
Phong lại chỉ cắn răng nhìn về phía bên này, dường như không hề có chút cảm giác nào với sự đau đớn ở cánh tay vậy!
Thiển Ức ngẩn người cầm chiếc bình sứ kia.
50 Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Tô Cẩm Thu thoáng nín thở, chẳng lẽ, Tô Cẩm Bình này cũng rất quan tâm đến sống chết của Thiển Ức sao? Quan tâm là tốt rồi! Giọng ả bất giác cao lên: “Rất đơn giản, không phải ngươi có thể phế được hai chân của Hách Liên Dung Nhược sao? Chỉ cần ngươi cũng làm cho ả tiện nhân Thục phi kia.