Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 309-2: Yêu Nguyên

Chương trước: Chương 309: Kế Hoạch Câu Cá



Uông sư phụ tại đại học A đợi mười năm nay, nhiệm vụ không có manh mối gì rõ ràng, điểm này không có gì đáng kì quái. Cho thêm thực lực tuyệt đối này, tại đại đều phải chịu ảnh hưởng của pháp trận, lại không nói đến Uông sư phụ loại sừng nhỏ kia?

Hắn kì quái chính là, một nhiệm vụ tiến hành mười mấy năm lại không có chút đầu mối nào, thượng tầng của liên minh hiệp khách chính là đàn heo, hẳn cũng đoán đến đây có mặt kì quái?

Dưới tình huống như vậy, liên minh hiệp khách đại khái có ba lựa chọn, một là gia tăng nhân lực, hai là thay mới nhân công, ba là bỏ qua nhiệm vụ.

Nhưng làm hắn ngạc nhiên là, ba lựa chọn này liên minh hiệp khách đều không chọn, mà là theo mười mấy năm Uông sư phụ ở trong này, đem cứ điểm liên minh liên hiệp khách đặt tại tỉnh này....

- Nếu anh muốn đao sắc chặt đay rối, e rằng không được... vị Lệ hội trưởng đã không ở đại học A, cũng không ở A tỉnh, thậm chí đến khả năng trong nước cũng rất nhỏ.

Hắc miêu nói tiếp.

- Cái này chưa chắc.

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Tôi cảm giác liên minh hiệp khách ở đại học A không chỉ là một tiểu tổ.

Hắc miêu nói:

- Tại sao nói vậy?

Mạc Ngôn đem nghi hoặc trong lòng nói hết ra:

- Một nhiệm vụ tiến hành mười mấy năm nay đều không từ bỏ, đủ để nói liên minh hiệp khách đối với lưỡng giới thạch coi trọng như thế nào. Dưới tình hình này, bọn họ lại thấy Uông sư phụ không có chí tiến thủ, cô không cảm thấy kì quái sao? Cô nên biết, pháp trận áp lực và che chắn đối với tư duy con người và ý thức, chỉ cực hạn trong trường, không ảnh hưởng tới người ngoài trường...

Hắc Miêu nói:

- Nghe anh nói vậy, thực sự có chút kì quái... Mạc Ngôn, đối với lần này anh có thể đoán ra một lời giải thích hợp lí không?

Mạc Ngôn lắc đầu, nói:

- Tin tức quá ít, tôi không cách nào giải thích.

Có chút dừng lại, lại nói:

- Đúng rồi, cô có hỏi Uông sư phụ, những người ngoài ý muốn tử vong và tự sát là sao hay không?

Hắc miêu nói:

- Đương nhiên hỏi rồi, theo họ Uông nói, trừ Juan ra, những người khác đều là hắn giết, sau đó giả tạo thành tự sát hoặc chết ngoài ý muốn. Nhưng cụ thể lai lịch những người kia hắn cũng không rõ, hắn là sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, mới biết sự tồn tại của mấy người đó.

Mạc Ngôn nghe đến đó, không khỏi cười cười, nói:

- Xem ra cao tầng liên minh hiệp khách kia đối với sự việc đại khái rõ như lòng bàn tay...

Lúc này, Hắc Miêu không biết từ đâu biến khí pháp dường như lấy ra một cái điện thoại di động, nói:

- Là điện thoại của Uông sư phụ, mặt trên có số điện thoại của Lệ hội trưởng, anh có muốn thử không?

Mạc Ngôn nhận lấy điện thoại, rất nhanh liền tìm đến dãy sỗ theo lời của Hắc Miêu.

Lập tức, hắn không chút do dự bấm dãy số kia....

Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, nhưng vẫn không có người nhận, đến tận khi tự động ngắt kết nối.

Mạc Ngôn đem điện thoại ném lên bàn, nói với Hắc Miêu:

- Không ai nghe điện thoại...

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhướng mày, nói:

- Không đúng, e rằng đối phương đã biết tôi không phải Uông sư phụ!

Hắc Miêu ngạc nhiên nói:

- Hắn cũng không nhìn thấy mặt anh, làm sao có thể biết được?

Mạc ngôn nhún vai, nói:

- Rất đơn giản...nếu là Uông sư phụ, bình thường lúc Uông sư phụ cùng vị hội trưởng này liên lạc, trước tiên có thể là gọi điện thoại, sau đó kêu vài tiếng liền lập tức ngắt, đợi đối phương liên hệ hắn. Đây chỉ là một chút thủ đoạn, nhưng rất thực tế.

Hắc Miêu nghe xong, không khỏi cúi đầu trầm ngâm lúc lâu, mới nói:

- Còn có thủ đoạn nhỏ vậy sao? Họ Uông không nói cho tôi ....

Mạc Ngôn cười nói:

- Không phải hắn không nói cho cô, mà là cô căn bản không hỏi.... cô vạn lần đừng nói với tôi, lúc ngươi từ miệng hắn dò tìm manh mối, hắn vẫn còn tỉnh táo nhá.

Hắc Miêu hướng Mạc Ngôn liếc mắt, bĩu môi, nhưng không có phản bác.

Đúng như Mạc Ngôn nói, lúc nàng trả hỏi Uông sư phụ, đối phương đã bị nàng làm cho sống dở chết dở, trừ là máy móc trả lời các câu hỏi của Hắc Miêu, tư duy và ý thức đều đã bị vây ngưng đến một nửa trạng thái....

Một lát sau, Hắc Miêu nói:

- Chúng ta đây có gọi là bứt dây động rừng?

Mạc ngôn cười nói:

- Coi vậy đi, có điều không có gì lớn. Đối phương đã che dấu càng tốt, đợi chúng ta đem pháp trận kia phá giải , sau khi lấy được lưỡng giới thạch, cô còn sợ hắn không lộ diện sao?

Hắc Miêu gật đầu nói:

- Cũng đúng vậy....nếu như vậy, chúng ta liền thêm lực, tranh thủ đem hôm nay chờ đợi kết quả.

Mạc Ngôn nói:

- Nếu tôi đoán không nhầm, đợi sau khi có kết quả, bao gồm cả vị hội trưởng liên minh hiệp khách này, và toàn bộ ngưu quỷ xà thần chú ý đến lưỡng giới thạch, đều cũng nhảy ra.

Hắc Miêu nói:

- Ý của anh là... đợi sau khi phá giải pháp trận, chúng ta còn cần chủ động đứng ra tuyên dương, thu hút sự chú ý của bọn họ?

Mạc Ngôn liếc nàng một cái, nói:

- Đồ đần, pháp trận khi đã phá giải, áp lực của pháp trận với bọn tu sĩ có thể giảm bớt thậm chí là biến mất.... đến lúc đó, còn cần chúng ta đứng ra tuyên dương sao?

Đại lý dị trạng vốn dĩ rất nhiều, như tượng đá, như tàn tháp, nếu không có triển khai và áp chế pháp trận, đừng nói là tu sĩ, e là đến người bình thường cũng có thể phát hiện bất thường ở đây.

Theo Mạc Ngôn thấy, chỉ cần hiệu dụng của pháp trận bị trừ bỏ, những người luôn chú ý tới lưỡng giới thạch, tất nhiên đều sẽ lộ ra!

Cho nên trong kế hoạch của Mạc Ngôn, cho dù pháp che chắn và áp chế pháp trận tác dụng hoàn hảo, hắn cũng nghĩ cách đem các loại pháp trận này tạm thời đóng lại.

Trong Đồ Thư Quán, Mạc Ngôn đợi đến sẩm tối mới ra ngoài.

Mà trước khi hắn dời khỏi Đồ Thư Quán, Tiêu Nhã cũng bị người của cục quốc thổ mởi đi uống trà đến tận đây, liên minh hiệp khách mai phục ở Đại học A coi như bị rút hoàn toàn.

Không có mùi tanh cũng không có quá nhiều động tĩnh, từ đầu tới cuối thậm chi Mạc Ngôn còn chưa xuất thủ cứ kết thúc lặng im không một tiếng động.

Đối với Mạc Ngôn mà nói, chuyện chính là đơn giản như vậy nhưng thuận tay sử dụng, hắn đem hết tinh lực tập trung vào trận pháp, cũng không biết lai lịch nhưng đến giờ bỗng nhiên khiến hắn tâm động trên hai giới đá.

Sau khi dời khỏi Đồ Thư Quán, hắn và hắc miêu tìm một nhà hành nhỏ ăn cho đầy bụng sau đó đi vào rạp chiếu phim của Đại học A.

Một màn hỗn loạn mãi đến đêm khuya mới chấm dứt, mội người một mèo thản nhiên rời khỏi rạp chiếu phim đi về phía Đại học A.

Lúc này đêm đã về khuya.

- Đêm nay dường như rất yên tĩnh...

Hắc Miêu đứng bên hồ, thở bầu không khí từ từ nói.

Mạc Ngôn nói:

- Thiếu một con chuột đương nhiên là phải yên tĩnh hơn nhiều.

Hắc miêu có chút hưng phấn nói:

- Bây giờ chúng ta bắt đầu đi, tôi không kịp đợi nữa rồi.

Mạc Ngôn gật đàu nhìn tượng đá giữa hồ nói:

- Được, bắt đầu từ chỗ tượng đá này.

Nói xong hắn tiến lên hai bước đi đến trước Hắc miêu nói:

- Tu vi của cô thâm hậu hơn tôi, lần này làm phiền cô rồi.

Hắc miêu ngẩn ra nói:

- Anh có ý gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi là gà mù luyện khí sĩ, cũng chưa luyện qua đăng bình độ thủ, cô không để cho ta đi qua đấy chứ?

Hắc miêu không phải khiêm tốn lại càng không muốn nhàn hạ, với hắn gà mù luyện tu khí thì đúng là không thể vượt qua mấy trăm mét mặt nước này, trừ khi là có bổn mạng hồn kiếm, mới có thể qua mặt nước được. Nhưng hiển nhiên, ngự sử bổn mạng hồn kiếm không những cần phải hao phí tinh thần, mà đến này không vạch trần trận pháp bí mật, tinh thần lực lại càng quan trọng, hắn cũng không muốn lãng phí dễ dàng vào loại chuyện này.

Đương nhiên là Hắc miêu cũng hiểu được đạo lý này, nó bỗng hóa thành một màn sương mù cuốn Mạc Ngôn vào trong đó rồi lướt nhẹ trên mặt nước đi về phía có tượng đá.

Mạc Ngôn ở giữa cũng không có nhàn rỗi, hắn cảm thấy cần tiết kiệm một luồn cảm ứng, cần thận cảm ứng lên màn sương đen này.

Tuy Hắc miêu hóa thành khói đen nhưng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện nó hừ hừ:

- Không cần bới móc cảm ứng, màn sương mù này của tôi trước mắt tu vi của anh không là trò gì đâu...

Mạc Ngôn cười nói:

- Đây là yêu nguyên sao? Rất không giống với tưởng tượng của tôi ...

Tốc độ Hắc Miêu biến thành một màn sương mù cực nhanh, trong khoảnh khắc một người, một mèo đã đứng trước tượng đá.

Sau khi rơi xuống đất, Hắc miêu liền ngưng tụ tạo thành bản thể của nó.

Nó ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói:

- Sao lại không giống với tưởng tượng của anh?

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Vốn tưởng dù là yêu khí hay yêu nguyên thì tức khí phải xấu, ví dụ như mùi tanh, tàn nhẫn hoặc u ám. Yêu từ thú nhân mà đến cho dù có mở linh trí, thông hiểu ngôn ngữ con người cũng đều không cùng tập tính hơi thở với thú nhân. Ví dụ như huyết thực tốt, đấu tranh… cái này làm cho hơi thở của yêu vật có nhiều khuynh hướng khác nhau. Mà yêu vật tu luyện chi đạo hoặc mục đích cuối cùng là tu vi thì cũng thuộc tính của hơi thở này, nếu không thì không thể bước vào cảnh giới cao được.

Loading...

Xem tiếp: Chương 310: Phía Trong Tàn Tháp

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tam Sơ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 51


Câu Chuyện Nhỏ Chốn Thần Tiên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 8


Châu Viên Ngọc Ẩn

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 71