Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 293-2: Đứng Núi Này Trông Núi Nọ

Chương trước: Chương 293-1: Lần Đánh Giá Thứ Hai



- Cần hơn một trăm vị thuốc cơ à?

Đỗ Khuyết trả lời:

- Vị thuốc phụ thì dễ rồi, chỉ cần bỏ chút thời gian là được, nhưng quan trọng là vị thuốc chính, 49 vị thuốc chính kết hợp với Đại Diễn chi số không chỉ cần có thời gian tìm kiếm mà chỉ sợ là phải có cơ duyên nữa cơ.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Vậy chú định làm thế nào?

Đỗ Khuyết trả lời:

- Tôi vội gọi cho cậu cũng là có ý này. Một là tôi muốn lập tức đi tìm 31 vị thuốc này, tôi già rồi, thật sự là không dám chậm trễ một giờ một phút nào, hi vọng Mạc tiên sinh có thể hiểu được nỗi niềm của tôi.

Khó trách sớm như vậy chú đã gọi điện cho cháu…Mạc Ngôn cười cười, ngoài miệng lại nói:

- Không thành vấn đề, chú Đỗ, khi nào chú muốn xuất phát thì cứ xuất phát, cháu không có ý kiến gì.

Đỗ Khuyết cảm ơn nói:

- Cảm ơn Mạc tiên sinh đã hiểu, ngoài ra tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng nữa.

Mạc Ngôn nói:

- Chú Đỗ, có việc gì cứ nói thẳng, luyện ra được một lò Duyên Thọ đan chuẩn không chỉ là nguyện vọng của chú mà còn là của cháu nữa.

Đỗ Khuyết lại tỏ vẻ cảm ơn, sau đó nói thẳng ra cái gọi là yêu cầu hơi quá đáng đó của mình.

- Tôi vừa nói qua 49 vị thuốc chính chủ yếu ngầm có ý chỉ đại diễn chi số, muốn tìm được tất cả chỉ dựa vào thời gian và tiền e rằng không đủ mà còn phải cần cơ duyên nữa. Mạc tiên sinh, Duyên Thọ đan mặc dù do tôi luyện chế nhưng đan lại là do cậu tìm được, vì vậy tôi nghĩ cái cơ duyên này chỉ sợ là thuộc về cậu mà thôi.

Mạc Ngôn đại khái hiểu được ý kiến của ông ta, khẽ nhíu mày nói:

- Chú Đỗ, ý của chú không phải là muốn cháu đi tìm những vị thuốc chủ yếu này đấy chứ?

Một nghĩa khác của cơ duyên là vận mệnh, không chỉ người thường tin mà những người đạo sĩ cũng rất tin tưởng.

Ý này của Đỗ Khuyết chính là những vị thuốc chính nào nếu chủ nhân của Duyên Thọ đan không xuất hiện thì chỉ dựa vào một mình ông ta e rằng không thể thu thập được.

- Mạc tiên sinh, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi…

Đỗ Khuyết biết tâm tư của Mạc Ngôn không hề để ở Duyên Thọ đan, vội vàng giải thích nói:

- Tôi đâu dám để cậu tự đi tìm những vị thuốc này. Ý của tôi là muốn nhờ cậu dốc lực một chút, như là giới thiệu cho tôi mấy người quen biết làm trong nghề. Cái gọi là “một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao”, hoặc có thể chỗ bọn họ có giữ lại 31 vị thuốc chủ yếu kia… cơ duyên là thứ từ trước đến giờ đều rất mơ hồ, nhưng huyền diệu, càng không thể không tin, tôi tin cậu là người có may mắn.

Lời nói Đỗ Khuyết rõ ràng, nhưng lại phạm vào khó khăn của Mạc Ngôn.

Đó là lời này của ông ta không chỉ liên quan đến vận may của Mạc Ngôn, cầu cái cơ duyên, thực ra cũng là muốn mượn gia thế và tài năng của Mạc Ngôn. Theo như nhìn nhận của Đỗ Khuyết thì Mạc Ngôn là một đạo sĩ đích thực, thân phận và gia thế của cậu nhất định là hơn mình. Nói một cách nghiêm túc thì sự hiểu biết này của ông ta không hề sai, ít nhất là hơn người thường một bậc, gia thế của Mạc Ngôn nhất định là rất vững chắc. Nhưng có một điểm đáng tiếc đó là gia thế này chẳng có tác dụng gì đối với con đường đạo sĩ cả.

Còn về năng lực của cậu trên con đường đạo sĩ… Mạc Ngôn nghĩ đi nghĩ lại cái gọi là đồng đạo mà mình từng biết, một lời là có thể nói được, hơn nữa cũng không phải là thân quen.

Đầu bên kia ngừng lại, Đỗ Khuyết thấy Mạc Ngôn mãi không nói gì, cho là mình đã phạm phải lỗi gì, vội hỏi:

- Mạc tiên sinh, cậu tùy ý giới thiệu cho tôi mấy đồng đạo là được rồi, chứ đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi không có ý muốn tìm sư môn của cậu.

Mạc Ngôn đương nhiên không giải thích với Đỗ Khuyết, bản thân mình thực ra là một người kế thừa, không có dã tu sĩ của sư môn, cười cười nói:

- Tôi giới thiệu hai đồng đạo cho chú, chú tự đi tìm bọn họ nói chuyện.

Hai đồng đạo mà cậu nói là Mai Tam Đỉnh Mai lão gia, còn người kia là Mã Thiên Hành ở Tô Giang.

Mai Tam Đỉnh cũng được coi là trưởng bối của cậu, song quan hệ không tốt cho lắm, Duyên Thọ đan này là một vật tốt, chia một chút cho ông cũng coi như là hậu bối kính trưởng bối. Còn Mã Thiên Hành lúc trước từng đưa cho Mạc Ngôn tin tức của đan dược, xem như là người biết một nửa, hơn nữa người này tính cách rất tốt, rất cung kính Mạc Ngôn, nếu hợp tác với ông ta, ít nhất thì cũng tốt hơn người khác.

Mạc Ngôn đưa cách liên lạc với hai người này cho Đỗ Khuyết rồi nói tiếp:

- Chú Đỗ, hai người này một là trưởng bối của cháu, người kia thì có quan hệ rất tốt với cháu, có thể tin tưởng được, quan trọng nhất là chú định nói chuyện thế nào với họ?

Đỗ Khuyết nói rõ ràng:

- Tất nhiên là tùy theo cậu sắp xếp, cậu muốn nói thế nào tôi sẽ nói thế đấy.

Mạc Ngôn gật đầu, nói:

- Cháu nghĩ sau khi chú tìm được bọn họ, không cần phải che giấu, đưa thẳng đan dược cho bọn họ xem. Đặc biệt là vị Mã Thiên Hành kia, không chỉ là hậu duệ đạo môn, mà còn người hiểu biết cao nhất về đan dược, lúc trước ông ấy còn đi vào núi Hồ Lô cùng tổ tiên. Người ta cũng không phải loại ngốc, nếu như ông giấu diếm, hoặc giả như không có thành ý nói không chừng còn có thể vụng chèo khéo chống.

Đỗ Khuyết nói:

- Mạc tiên sinh, vị Mã Thiên Hành này tôi cũng từng nghe nói qua, trình độ của ông ta về đan đạo rất tốt. Cậu nói đúng, đối với người trong nghề không cần thiết phải che giấu, thực ra chỉ cần liệt ra 31 loại thuốc chính kia thì đến phân nửa là cảm thấy có phần kì quặc.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Chú Đỗ, có câu “Thân huynh đệ minh toán tướng”. lần này luyện đan ông có công nhất, nên làm thế nào thì cứ nói với họ, chú có thể toàn quyền quyết định. Tóm lại một câu là ai có sức giúp sức, có tiền giúp tiền, cháu hoàn toàn hợp tác.

Mấy phút sau, Mạc Ngôn nói chuyện điện thoại với Đỗ Khuyết xong, ngay sau đó lại gọi điện cho Mai Tam Đỉnh và Mã Thiên Hành.

Cái gọi là tiếng lành đồn xa, khi gọi điện cho Mã Thiên Hành, cậu trực tiếp nói thẳng chuyện về đan đạo cho ông ta biết.

Ông ta cũng không nói gì đến việc yêu cầu giúp đỡ hay hợp tác, bởi vì theo như ông thấy thì đây căn bản chính là phúc duyên lớn được đưa đến cửa, bản thân không cần phải nghĩ tự hạ thấp mình.

Mà sự thật thì đúng là như thế, sau khi Mã Thiên Hành nghe được ba chữ Duyên Thọ đan liền bị kích động không thốt lên lời. Cuối cùng cho biết mình dẫu có phải là táng gia bại sản gì, giết người phóng hỏa cũng phải giúp vị đồng đạo họ Đỗ kia tìm ra hết những vị thuốc chính.

Còn gọi điện thoại cho ông Mai thì nói hàm ý rất nhiều.

Lão gia tử cũng không tính là hậu duệ đạo môn thực thụ, có một số việc có thể nói thẳng, không hiểu rõ lại sợ khiến ông sợ.

Mạc Ngôn nói với lão gia tử qua điện thoại, có vị hậu duệ đạo môn chân chính sắp đến thăm, hơn nữa còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng, chuyện này nếu thành nói không chừng còn có thể khiến cho lão gia tử mở mày mở mặt.

Lời nói này của cậu tuy rất nhiều hàm ý nhưng hai cái từ “hậu duệ đạo môn” và “mở mày mở mặt” đủ khiến cho ông coi trọng. Trong điện thoại ông nói mình sẽ gác lại mọi việc để chờ vị cao nhân kia tới.

Sau khi Mạc Ngôn cúp điện thoại Hắc Miêu bên cạnh châm chọc:

- Đứng núi này trông núi nọ…

Mạc Ngôn ngẩn ra nói:

- Là ý gì?

Ánh mắt Hắc Miêu có chút đắc ý nhưng ngoài miệng lại nói:

- Không có gì, vừa học được thành ngữ mới nên muốn ôn tập thôi.

Đứng núi này trông núi nọ?

Mạc Ngôn là người thông minh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, thấy Hắc Miêu nói:

- Cô là nhắc nhở ta, Duyên Thọ đan cần có 49 vị thuốc chủ yếu kia, kì thật cũng không hề khó tìm, thậm chí là có thể tìm được ở núi Hồ Lô?

Hắc Miêu không khỏi cảm thấy tức cười, nhìn Mạc Ngôn chán chê mới hít một hơi rồi nói:

- Không hổ danh là người tu thần hồn, cái đầu cũng nghĩ nhanh hơn người khác.

Nghe xong lời này, Mạc Ngôn cảm thấy phấn chấn hơn, nói:

- Nói như vậy có nghĩa là tôi đã đoán đúng rồi.

Mạc Ngôn không hề có yêu cầu bức thiết với Duyên Thọ đan, nhưng thứ này dù sao cũng nhạy cảm, nếu “chân không bước ra khỏi nhà” mà vẫn có thể tìm thấy toàn bộ những vị thuốc chính thì thật là dễ dàng, trên thế gian này không có bức tường nào là gió không thể lọt qua được, bí mật làm việc cũng được, nhưng cũng không thể giữ được người ngoài có ý tò mò.

Sau khi Hắc Miêu cược thắng, không chỉ có tâm tình tốt hơn, hơn nữa còn vào ở căn nhà số 36, dù sao hiện tại cũng là một trong những chủ nhân ở đây.

- Đoán thì cũng đúng, nhưng chưa đúng hoàn toàn.

Hắc Miêu không định thừa nước đục thả câu, nói thẳng:

- Anh có biết tại sao các quy tắc của bộ đan đạo kia lại chạm khắc lên vách đá dựng đứng mà không phải cất giữ trong các đạo cung không? Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì trong đó hầu hết là vị thuốc dân gian, đều được biên soạn căn cứ vào dược liệu trong núi Vân La… Đương nhiên, ý tôi chính là núi Vân La nghìn năm tuổi, chứ không phải núi Hồ Lô, có sở hữu chín chín tám mốt phiến thuốc, chia làm ba cấp bậc, cùng bảy nghìn chín trăm năm mươi bốn loại dược liệu, trong đó 1/10 cũng có thể được coi là linh dược.

- Đáng tiếc, trước khi chính tôi phong bế đạo cung, thì những phiến thuốc trong này đã bị thu hoạch hết, chỉ còn để lại hạt giống giấu trong đất. Trải qua mấy ngàn năm nữa, hạt giống này phát triển tươi tốt, có loại lại thối rữa, cũng không còn tồn tại trên nhân gian nữa. Cho dù sau này dược liệu có mọc rễ nảy mầm ở đâu cũng vì thời gian chuyển rời mà cũng dần dần tuyệt chủng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 294-1: Tiếp Cận Đánh Giá

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Luân Hồi

Thể loại: Dị Năng, Khoa Huyễn

Số chương: 140


Săn Hồ Ly

Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không

Số chương: 106


Cùng Quân Hoan Hảo

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 40



Con Của Quỷ

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 50