Mạc Ngôn vốn tưởng rằng chỉ cần thời gian cho phép thì mình có thể tập trung tinh thần luyện hóa bội sức thành công nhưng đến nửa thời gian hắn lại phát hiện cần dừng lại nghỉ ngơi một chút…
- Người này sợ, không phải điên rồi sao?
Trong hậu viện, Hắc miêu nhìn thấy bội sức trước ngực Mạc Ngôn nói:
- Cuối cùng thì bảo bối không được, ngươi không tiếc máu để tế luyện nó? Người này đúng là một kẻ điên. Máu huyết là gốc rễ của con người, trong khoảng thời gian ngắn mà tiêu hao nhiều máu như vậy không sợ tổn hại đến căn cơ sao?
Hai ngày nay, lúc Mạc Ngôn luyện hóa bội sức cũng không có ý cố tình né tránh cô ta.
Lần này Hắc miêu vẫn một lòng hưởng thụ, đối với Mạc Ngôn mà nói cũng có tin tưởng cô ta, cũng bởi vây hằng này thấy hắn lấy máu luyện hóa bội sức cô cũng không nhịn được nhắc nhở.
Mạc Ngôn khó được mội cái duỗi lưng cười nói:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, thực ra không cần ngươi nói ta cũng biết phải nghỉ ngơi…
Hắc miêu nói:
- Bội sức này của ngươi rốt cục là bảo bối gì vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Một cánh cửa thông sang một thế giới khác…
Nhưng lời này nếu lọt vào tai người khác thì nhất định là họ sẽ không hiểu ra sao cả, Hắc miêu cũng kinh ngạc nói:
- Ngươi nói… nó là một động thiên pháp sao?
Lập tức cô quyết đoán lắc đầu nói:
- Không thể, Vân La đạo cung là một thượng cổ vật còn không hơn một động thiên pháp bảo, bội sức của ngươi lại càng không thể.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ta chưa nói nó là động thiên pháp bảo, rốt cục nó là dạng gì thực ra ta cũng không biết.
Những lời này không phải đều là trống rỗng…
Mãi đến lúc này, hắn cũng chưa thể xác định rốt cục nó là dạng như thế nào?
Động thiên pháp bảo?
Có khả năng… nhưng động thiên pháp bảo tồn tại trong không gian, thực ra chỉ là một thế giới vùng biên, không giống thế giới kia là một thế giới độc lập có đủ thứ. Nếu không thì đã không cần đến động thiên vì danh?
Thêm nữa, trong biên giới của động thiên pháp bảo là hư vô, nói cách khác nó là một thế giới độc lập tồn tại trong không gian. Có thế nuôi được vạn vật trong trời đất, có thể dùng để tu hành, cũng có thể làm nhà để sống được.
Nhưng trong đó nửa thật nửa giả, chỉ linh thể sinh hoạt từ góc độ này mà nói cấp bậc của nó thua xe động thiên pháp bảo. nhưng nói có thể thăng cấp, không những lên được thế giới thật mà còn có sông có núi, có biển! Từ điểm này mà nói trong tiềm lực thăng cấp của nó còn tốt hơn cả động thiên pháp bảo.
- Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ về nguốc gốc của nó nữa…
Mạc Ngôn nhìn trogn mắt Hắc miêu cười nói:
- Chờ khi ta luyện hóa nó xong sẽ mời người vào làm khách.
Kiến thức của Hắc miêu có thể cao hơn hắn, nếu cô chịu đi biết đâu lại nhìn ra manh mối gì.
Hắc miêu bĩu môi nói:
- Ta không vào đâu, ai mà biết được trong đó có cái gì, chỗ quỷ quái?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi sợ?
Đương nhiên là Hắc miêu sẽ nói:
- Người đúng là một bụng xấu, đương nhiên là ta sợ…
- Cha không phải là người xấu đâu… chị Sơn Nguyệt, không được nói cha như vậy.
Vân La chơi đùa bên bờ ao nghe thấy những lời này liền phản bác bênh vực kẻ yếu.
Hắc miêu với bộ mặt tháo chạy nói:
- Chị sai rồi, chị sai rồi…Hai phụ nữ cãi nhau
Vân La nghiêm túc nói:
- Chỉ cần chị không nói bậy, thì người ta không cãi nhau với chị đâu
Mấy ngày nay, Đỗ Khuyết ở ngoại ô Uyển Lăng trong phòng nhỏ cây trái dường như không thể nhủ được ngon giấc.
Ông ta một mực chờ điện thoại của Mạc Ngôn nhưng mãi cũng không thấy cuộc điện thoại này.
- Chẳng lẽ bên Mạc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?
- Không đâu, không đâu, hắn đích thực là một tu sĩ đạp phá thiên quan, ngay cả hiểm cảnh hồ Tiên Nữ cũng không là gì, nói đi nói lại không thể xảy ra chuyện gì được?
- Hay là hắn đã tìm được người luyện đan thư tốt hơn mình rồi?
Đỗ Khuyết suy tính thiệt hơn, tinh thần không định trong đầu toàn là chuyện về đan thư…
Cũng không thể trách được ông ta lại lo âu như thế. Chuyện thế gian này đã không muốn nhiều. Quan trọng nhất là chuyện về đan thư không phải cứ chạm vào là được mà cần phải có thời gian thu thập dược liệu, luyện đam, nuôi đan. Cần phải có thời gian bào chế, ông ta thực sự lo lắng cho tuổi thọ của mình thật là không thể đợi một ngày đan thư luyện thành sao?
Mấy hôm nay dường như ông ta không có làm việc gì mà chỉ chằm chằm nhìn vào cái điện thoại.
Cũng may là Mạc Ngôn không để cho ông ta phải đợi lâu, bốn ngày trước đã có cuộc điện thoại. Rốt cục đã nhận được điện thoại của Mạc Ngôn.
- Đúng, đúng, tôi đã tìm được chỗ luyện đan. Ngay trong rừng ở ngoại ô thành phố, chỗ đó cũng hẻo lánh, yên lặng, không sợ người ngoài quấy rầy.
- Được, được, tối sẽ qua ngay…
Sau khi nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, Đỗ Khuyết chạy ngay đến 36 hào viện, lúc này ông ta mới biết thì ra Mạc Ngôn ở dưới chân núi Hồ Lô.
Mạc Ngôn tiếp đãi Đỗ Khuyết trong hậu viện.
Vừa vào đến tiểu viện Đỗ khuyết đã cảm nhận được thiên địa linh khí ở nơi này nôngd đậm hơn những chỗ khác.
Ông ta vừa vui mừng, vừa nói:
- Mạc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, hình như linh khí thiên địa ở chỗ này đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Mạc Ngôn nói:
- Lão Đỗ cũng cảm thấy à? Đúng vậy, thiên địa linh khí trong này gấp đôi bên ngoài… Nhưng, đối với những tu sĩ như chúng ta mà nói, mới chỉ tăng như vậy cũng không có gì lớn trừ phi độ dày của nó gấp bội hơn nữa may ra mới đủ dùng.
Đỗ Khuyết lại nói:
- Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lời này của ngài đúng mà cũng không đúng.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Lời này làm sao?
Đỗ Khuyết hưng phấn nói:
- Cùng với tu hành mà nói, điểm ấy linh khí đúng là không có nhiều tác dụng nhưng nếu dùng để luyện đan thì thật có ích. Có được linh khí thiên địa tăng gấp đôi sau khi luyện được đan dược, dược tính của nó tăng ít nhất cũng phải gấp 3. Quan trọng nhất là cũng có đủ linh khí, thời gian luyện đan có thể ngắn lại theo tôi tính toán ít nhất cũng phải tiết kiệm được một phần ba thời gian!
Trong lòng ông ta vui không tả xiết, cũng đã quên tiết kiệm được thời gian đối với mình rất có ý nghĩa.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Nghe ông nói như thế thì đúng là tin tốt lành rồi.
Đỗ Khuyết ngay lập tức liền thấy lời nói của mình có chỗ không ổn, mặt liền đỏ lên nói:
- Chê cười rồi, thật là đã làm cho Mạc tiên sinh chê cười rồi… Lão hủ có chút tâm tư, xin Mạc tiên sinh bỏ quá cho.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, chuyện thường tình mà…
Đỗ Khuyết thất Mạc Ngôn cũng không có ý trách móc, ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói:
- Mạc tiên sinh, vì sao ở chỗ này thiên địa linh khí lại đậm hơn những chỗ khác? Nếu có thể được tôi hi vọng ngài đồng ý luyện đan ở chỗ này…
Dừng lại một chút ông ta lại giải thích nói:
- Xin hãy tin tôi, tôi vừa nói chỗ kia tốt hơn.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Tôi biết ông không nói sai nhưng thật xin lỗi, nơi này của là chỗ ở của tôi không thể cho ông mượn để luyện đan được.
Đỗ Khuyết nghe thấy vậy vẻ mặt không khỏi thất vọng.
Ông ta cắn chặt răng, nét mặt già nua như đang tính toán rồi lại nghe Mạc Ngôn nói:
- Nhưng ông cũng đừng thât vọng, vấn đề này thực ra cũng không phải là không thể không giải quyết được… Ông đi theo tôi.
Nói xong, Mạc Ngôn đi đến mộc đình, ghế được dọn sạch hắn
- Sở dĩ linh khí chỗ này của tôi đậm hơn những chỗ khác nguyên nhân là do trên tụ linh trận này. Tụ linh trận này vốn là để nuôi đan, bây giờ ngoài tăng linh khí thì thực ra cũng không có nhiều tác dụng. Ông có thể mang nó về, dọn chỗ của ông rồi ổn định chỗ luyện đan…
Đỗ Khuyết nhìn tụ linh trận, phấn chấn đến mức run rẩy nói:
- Mạc tiên sinh, thực sự tôi có thể mang nó về được sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên, lão Đỗ ông luyện đan dược cũng có một phần của tôi, tôi cũng có chút sức lực…
Đỗ Khuyết xúc động không phải vì vấn đề linh khí được giải quyết mà sau khi nhìn thấy tụ linh trận cái này đã thực sự khiến cho ông ta rung động.
Sau khi mở mộc đình ra một cỗ linh khí rấ đậm đập vào mặt, còn tụ linh trân kia vốn dĩ không có gì lạ nhưng nó huyền diện ở đường vân, trong nháy mắt đã chiếm hết tâm thần của Đỗ Khuyết.
- Tụ linh trận đã sớm thất truyền.
Đỗ Khuyết cũng không khỏi có chút thất thố, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve trận bàn…
Mạc Ngôn ho nhẹ một tiếng nói:
- Lão Đỗ, trận bàn này sau khi ông mang về, có rất nhiều thời gian để nghiên cứu không cần vội!
Đỗ Khuyết lập tức tỉnh lại, nét mặt già nua lại đỏ lên nói:
- Bị chê cười, chê cười rồi… Tôi sống đến lớn tuổi như vậy rồi mà lần đầu tiên mới được nhìn thấy tụ linh trận đã thất truyền, nhất thời đã thất thố. Mạc tiên sinh không lấy làm phiền lòng chứ?
Mạc Ngôn cười cười, đem ván gỗ để lại chỗ cũ sau đó mới đi chuẩn bị bản sao đan thư.