Âm thanh trong đoạn băng này trầm thấp, vô cùng kì quái, tiếng khàn khàn gầm thét lên truyền vào tai khiến cho người ta có cảm giác như một con rắng trắng muốt uốn éo liếm lên người.
Âm thanh này ngay từ khi bắt đầu đã thưa thớt, chỉ có mấy tiếng ít ỏi, nhưng ngay sau đó mỗi lúc một nhiều lên, hỗn loạn trong tiếng gió vù vù, giống như bao trùm cả vùng núi.
Phương Chính cùng mấy người kia đương nhiên là đã nghe qua đoạn băng này rồi nhưng sau khi nghe lại vẫn có sắc mặt khó coi như trước. Đặc biệt là Sở Ngọc, cô là tu sĩ duy nhất trong ba người đó, có linh giác, nên khá nhạy cảm với tiếng âm ma quỷ dị này, cô bé ngồi trên ghế lúc đó nét mặt tái mét, hơn nữa còn lấy tay che miệng, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn.
Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày.
Âm thanh này khiến người ta kinh hồn bạt vía, vừa chui vào tai đã cho người ta cảm giác khiếp đảm tột cùng. Hơn nữa đây mới chỉ là ghi âm lại, nếu như tận mắt chứng kiến và nghe thấy âm thanh ma ám này thì e rằng chỉ có tu sĩ thần hồn mới có thể chịu được.
Đoạn ghi âm chạy đến gần đoạn kết thức.
Đúng lúc đó Mạc Ngôn chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
- Tiểu nha đầu, thu linh giác lại đi, đừng có nghe âm thanh này…đi sang bên kia đi.
- Đi theo tôi đến đầm tiên nữ, cửa đạo cung đã mở rồi, nơi đó tương đối an toàn.
Đỗ Khuyết? Nghe thấy âm thanh này Mạc Ngôn không khỏi rướn mày.
- Lão Đỗ quả nhiên là đi vào núi, hơn nữa kinh nghiệm còn rất phong phú, biết trong tình huống như vậy phải cố gắng thu linh giác lại, không nên cố gắng cảm nhận thứ âm thanh ma quái này. Chỉ là ông tin chắc rằng của đạo môn đã mở?
Đỗ Khuyết từng nói với Mạc Ngôn, thực tế Vân La đạo cung là một “giới”, cũng không tồn tại trong thế giới hiện thực, mà nơi mà đan thư nói đến thực ra là bên ngoài Vân La đạo cung. Nói cách khác, đến bản thân Đỗ Khuyết cũng không biết Vân La đạo cung thực sự là nơi nào, thế nhưng trong đoạn ghi âm ông ta lại khẳng định cửa lớn của đạo cung mở rồi như thế, làm Mạc Ngôn không thể không sinh lòng hoài nghi.
- Ảo giác…
Mạc Ngôn sờ lên cằm, thầm nghĩ:
- Trong băng ghi âm Sở Trưởng phòng có đề cập đến từ ảo giác này, hơn nữa còn vì bị ảo giác mà tự mình rời đi. Lão Đỗ lúc này e là cũng bị ảo giác nên không tự nhận thức được.
Mạc Ngôn đang nghĩ ngợi gì đó thì đoạn ghi âm bỗng nhiên dừng lại, thời gian không nhiều không ít chỉ khoảng 5 phút đồng hồ.
Phương Chính nói:
- Mạc tiên sinh, cậu có muốn nghe thêm một lần nữa không?
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Không cần đâu.
Phương Chính nhìn Mạc Ngôn chờ đợi nói:
-Mạc tiên sinh, cậu có giải thích gì không?
Mạc Ngôn nói:
- Chưa nói gì đến giải thích cả, tôi cũng đang suy nghĩ, thật ra có một chút, nhưng tôi tạm thời không muốn nói…
Sở Ngọc đứng bên cạnh hỏi nhút nhát:
- Anh Mạc, sao lại không muốn nói?
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Chưa chứng minh xác đáng thì không quen nói ra…
Cậu thực sự là có đoán được chút ít về đoạn ghi âm này.
Hơn nữa cho rằng sự phán đoán của mình cũng gần tiếp cận được đến sự thực.
Có một số việc phải tự mình trải nghiệm, mới có thể phát hiện được ra manh mối. Mạc Ngôn đại khái là một trong mấy người trên thế giới hiểu rõ về Vân La đạo cung nhất. Cậu không chỉ từng nghe Đỗ Khuyết nói đến những kinh nghiệm trấn áp yêu ma của Vân La đạo cung, mà còn tận mắt nhìn thấy đồng thời cũng từng tiêu diệt một con ma vật. Hơn nữa thời gian này âm khí trong núi Hồ Lô rất kì lạ. Có xu hướng lấy âm phủ dương, cậu khó mà có thể liên kết lại giữa sự việc xảy ra sáng nay và những yêu ma bị trấn áp dưới Vân La đạo cung kia.
Chẳng qua những việc này đã hoàn toàn vượt quá khỏi tầm tư duy của người bình thường, nên khi nói ra chỉ càng làm cho họ thấy hoảng loạn, nên thà rằng không nói còn hơn.
- Cục trưởng Phương, ngoài đoạn băng ghi âm này ra ông còn phát hiện ra điều gì nữa không?
Mạc Ngôn châm điếu thuốc nói:
- Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước khi đến đây mọi người đã đến qua đầm tiên nữ rồi đúng không?
Phương Chính gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, nhưng còn về manh mối…
Ông ta dừng lại một lúc tựa hồ như đang xem xét xem nên nói thế nào, một lát sau mới nói tiếp:
- Trong phạm vi 3m quanh đầm tiên nữ, không hề có thi thể cũng không có dấu vết nào, trừ một số trang thiết bị được bỏ lại ở đấy ra, thì chúng tôi không phát hiện được ra thứ gì khác nữa. Theo bước đầu nhận định thì sáng hôm nay tất cả những người đến đầm tiên nữ đều biến mất một cách kì lạ. Nhân tiện nói luôn, sau khi nhận được tin từ tổng bộ việc đầu tiên mà chúng tôi làm chính là kiểm soát tất cả mọi con đường ra vào Uyển Lăng, bao gồm đất liền, đường thủy, và đường hàng không. Nhưng cho đến bây giờ vẫn không thu được bất kì báo cáo nào về những người mất tích này cả.
Mạc Ngôn gật gật đầu nói:
- Nếu tôi đoán không nhầm thì núi Hồ Lô bây giờ đã được người của các ông khống chế rồi chứ?
Phương Chính trả lời:
- Không chỉ có núi Hồ Lô mà cả mấy con đường núi ra vào đây cũng được giám sát chặt chẽ, ngoài ra, trước khi đến chỗ cậu tôi vừa gọi điện cho cục trưởng Mã bên cảnh sát, đồng thời đề nghị ông ta hợp tác giúp đỡ. Tôi định mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng nhân lực không đủ cho nên…
Lời còn chưa dứt Mạc Ngôn liền cắt ngang nói:
- Đừng phí công nữa, có một số việc dùng chiến thuật biển người là không có tác dụng, trái lại tôi khuyên ông một câu, tốt nhất là đưa tất cả người của ông rút lui khỏi đầm tiên nữ. Bây giờ là ban ngày vấn đề này không lớn, một khi về đêm ai dám cam đoan bọn họ sẽ lại không giẫm lên vết xe đổ?
Phương Chính cười khổ nói:
- Những lời này cậu nói tôi đều hiểu được… nhưng nếu tôi đưa hết người quay về thì có khác gì với việc ngồi yên không làm gì cả? trước tiên không nói đến việc không thể nào mà đối đãi với tổng bộ, đến trong lòng cũng cảm thấy không yên tâm.
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Nếu ông đã thấy cảm giác của mình quan trọng như thế thì hà tất còn đến tìm tôi làm gì?
Phương Chính không khỏi ngẩn ngơ, lập tức cười khổ giải thích:
- Không giấu gì cậu, trước khi đến đây tôi cũng không dám chắc là cậu có chịu ra tay giúp đỡ hay không?
Có chút dừng lại rồi ông ta nói tiếp:
- Nếu như có Mạc tiên sinh giúp đỡ, vậy mọi chuyện đều nghe theo cậu, cậu chờ một lát, tôi lập tức bảo bọn họ rút lui khỏi đầm tiên nữ.
Mạc Ngôn cải chính:
- Tôi nói rồi, không phải tôi đang giúp ông, mà là tôi vốn đã có hứng thú với chuyện này.
Nói xong, cậu đứng lên nói:
- Mọi người, mặc dù đã là giờ cơm trưa, nhưng tôi đã nhận việc này, cần có thời gian suy nghĩ cẩn thận, không tiếp đón mọi người được.
Mấy người Phương Chính không hề để ý gì đến giờ cơm trưa cả, nhưng sau khi nghe thấy Mạc Ngôn có ý muốn tiễn khách vẫn có chút kinh ngạc.
- Anh Mạc, chẳng lẽ anh định một mình xử lí chuyện này sao? Em có thể ở lại giúp anh…
Sở Ngọc kinh ngạc hỏi.
Mạc Ngôn không hề tỏ ra khách sáo với Lộ Lương và Phương Chính, nhưng lại có ấn tượng khá tốt với Sở Ngọc, cười nói:
- Không cần đâu… tục ngữ có câu tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, phong cách và phương pháp làm việc của tôi rất đặc biệt, hơn nữa sợ nhất là bị làm phiền, cho nên ý tốt của cô tôi xin nhận.
Sở Ngọc gật đầu, không tiếp tục nài nữa, hướng con mắt đỏ hoe về phía Mạc Ngôn và nói:
- Anh Mạc, mong anh nhất định phải tìm được bác của em.
Mạc Ngôn đưa tay ra cầm lấy cáng tay cô mỉm cười nói:
- Tôi không dám nói là nhất định có thể tìm được ông ấy nhưng tôi cam đoan với cô là nhất định sẽ cố hết sức.
Sau khi Mạc Ngôn tỏ ý tiễn khách, Phương Chính và Lộ Lương mặc dù rất muốn được đi theo nhưng trước mặt Mạc Ngôn cuối cùng không còn cách nào khác là ra về.
Đi ra khỏi căn nhà số 36, Phương Chính thở dài:
- Thật là có cảm giác bất lực chẳng quen chút nào cả… rõ ràng là chuyện của chúng ta, cuối cùng lại phải rời xa khỏi việc này, chỉ có thể bị động đứng nhìn, đến đứng xem cũng không được.
Lộ Lương cũng cười khổ nói:
- Đây cũng là chuyện không còn biện pháp nào khác, ai bảo chúng ta phải đi nhờ chứ? Nói thực thì trước khi đến chúng ta đã lường trước được việc này rồi, những tu sĩ khác thì không dám nối nhưng tên Mạc Ngôn này…haiz, cậu ta có thể đồng ý chuyện này đã là tương đối khá rồi, hi vọng hoàn toàn hợp tác với chúng ta là chuyện không thể.
Có chút dừng lại, hắn bỗng nhiên nhăn mặt nói:
- Cục trưởng, ông có cảm thấy hình như Mạc Ngôn chuyện gì cũng giấu chúng ta không? Tôi thiết nghĩ, hình như cậu ta hiểu rất rõ về Vân La đạo cung, sự việc xảy ra sáng nay hẳn là cũng có phán đoán rõ ràng chứ.
Phương Chính gật đầu nói:
- Cậu nói không sai, tôi cũng có cảm giác này. Nhưng đối với chúng ta mà nói thì đây là một tin tốt lành, phán đoán càng rõ ràng, thì khả năng tìm thấy trưởng phòng Sở càng lớn.
- Vậy có nghĩa là…
Lộ Lương gật đầu nói:
- Nhưng nói thực nếu như Mạc Ngôn rất hiểu về bối cảnh hiện tại, tôi thậm chí còn nghi ngờ việc mất tích của trưởng phòng Sở là do cậu ta giở trò. Anh nghĩ xem, cậu ta là tu sĩ, biết sự tồn tại của đan thư, thậm chí vừa rồi trước mặt chúng ta còn thể hiện ra điều này, sống dưới chân núi Hồ Lô, hiểu rõ về Vân La đạo cung, thực tình mà nói, nếu như theo trình tự thông thường thì cậu ta là đối tượng tình nghi số một…
Sau khi mấy người Phương Chính ra về, Mạc Ngôn không hề xem xét suy nghĩ về việc này như mình vừa nói mà thản nhiên mở tủ lạnh lấy thức ăn ra nấu cơm trưa.