Thần sắc Lộ Lương lúc này có vẻ nghiêm trọng, Sở Ngọc cũng nhíu đôi lông mày thanh tú của mình, từa hồ như gặp phải phiền toái gì đấy.
Chỉ có người con trai kia là có thần sắc bình thường, hắn mỉm cười đánh giá Mạc Ngôn.
- Nếu không có việc thì cũng không dám đến đây, chúng tôi đến đây là có việc muốn nhờ giúp đỡ.
Lộ Lương cười khổ, lập tức giới thiệu người đàn ông đi phía sau:
- Giới thiệu một chút, đây là cấp trên của tôi, cục trưởng Trương Chính Phương.
- Hóa ra là cục trưởng Trương.
Mạc Ngôn đưa tay ra nói:
- Thực sự nghe danh đã lâu.
Chính Phương nắm tay Mạc Ngôn, cười nói:
- Mạc tiên sinh là cao nhân, kì nhân, ngưỡng mộ đã lâu – câu này phải để tôi nói mới đúng chứ.
Sau khi hàn huyên vài câu, cậu dẫn ba người vào phòng khách nói:
- Mấy người đợi một chút để tôi đi pha trà.
Lộ Lương lại nói:
- Mạc Ngôn, không cần phải vội, lần này chúng tôi đến là bởi vì…
Mạc Ngôn cắt lời hắn cười nói:
- Mặc dù là chuyện lớn gì cũng không thể không đi pha trà rồi, lần đầu tiên khách đến nhà tôi không thể thất lễ được.
Lộ Lương muốn nói gì nữa lại bị Phương Chính chặn lại, cười nói:
- Mạc tiên sinh, không giấu gì cậu, từ khi ngủ dậy đến giờ tôi vẫn chưa uống ngụm nước nào, giờ đang khát khô cả cổ đây.
- Chỗ tôi không có trà ngon gì, nhưng nước thì nhiều…
Mạc Ngôn cười đi vào phòng bếp.
Cậu đem chén trà từ tủ ra, sau khi tráng ấm thì cho lá trà vào.
Lúc này điện thoại của cậu bỗng vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, Mạc Ngôn không khỏi khẽ nhíu mày, nói thầm:
- Chị này không phải đang ở nước ngoài cùng Mạch Tuệ sao?
Người gọi điện đến không phải ai khác mà là Tô Cận- người đã lâu không gặp.
- Tô tiểu thư, sao lại gọi cho tôi thế?
Mạc Ngôn kẹp điện thoại bên tai vừa rót trà vừa hỏi.
Giọng của Tô Cận có chút vội vàng nói:
- Mạc Ngôn, tôi muốn gặp anh.
Mạc Ngôn cười trêu:
- Cô muốn gặp tôi? Không thành vấn đề… nhưng trước tiên phải được lãnh đạo của tôi đồng ý mới được.
Giọng Tô Cận thực cẩn thiết nói:
- Mạc Ngôn, tôi thực sự cần anh giúp đỡ, đừng nói giỡn nữa được chứ?
Mạc Ngôn cau mày nói:
- Không phải bây giờ cô đang ở nước ngoài sao?
Tô Cận trả lời:
- Chiều nay tôi sẽ quay về, Mạch Tuệ cũng đi cùng.
Mạc Ngôn nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Làm gì mà vội thế?
Tô Cận nói:
- Một hai câu không thể nói rõ được, chúng ta gặp mặt rồi nói sau được chứ?
Nhìn qua cửa phòng bếp, Mạc Ngôn nhìn thoáng qua mấy vị khách đang ngồi bên ngoài nói:
- Thứ nhất, tôi chưa chắc đã có thời gian, thứ hai, tôi với cô đến bạn bè cũng không phải, dựa vào cái gì mà phải giúp chứ?
Vừa dứt lời, đầu bên kia liền truyền đến giọng của Mạch Tuệ:
- Mạc Ngôn, là em…
Mạc Ngôn cười nói:
- Biết là em mà, sớm đã nghe thấy giọng em rồi, lén la lén lút.
Mạch Tuệ sẵng giọng:
- Sao mà lén lút? Này, chị chân dài thực sự là gặp phiền phức rồi, anh giúp cô ấy một chút có được không?
Mạc Ngôn ngạc nhiên hỏi:
- Trên đời này còn có chuyện em không giải quyết được sao? Tùy tiện nói một câu, sẽ có sứ giả rải hoa đến giúp đỡ à?
Mạch Tuệ nói:
- Em cũng không phải rõ ràng rồi sao… nhưng từ hôm qua đến giờ, cô ấy luôn lo âu bất an, nhất là sau khi rời khỏi giường, không ngừng gọi điện thoại nhưng không gọi được, cả người sắp sụp đổ rồi, em hỏi cô ấy là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy có chết cũng không chịu nói, chỉ nói là chuyện này chỉ anh mới giúp được thôi.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Cô ấy đúng là coi trọng anh quá rồi, như vậy có phải anh nên tỏ ra được sủng ái và lo sợ một chút không, sau đó không nói nhiều lời mà lập tức giúp đỡ.
Cậu vẫn nói châm chọc, nhưng trong lòng đã có chút dự đoán.
Cậu biết Tô Cận là trẻ mồ côi, người có thể khiến cô lo lắng ngoài Nhan Phương đã chết ra e rằng chỉ còn lại một người là Thích Viễn Sơn, mà Thích Viễn Sơn dạo này bận rộn tìm kiếm việc của Vân La đạo cung, lần này Tô Cận gọi điện nhờ giúp đỡ nhất định là có liên quan đến chuyện này.
- Hôm nay là ngày đầu tiên hiện tượng thủy triều dưới đất suy giảm, cũng là thời cơ tốt nhất để tiến vào đạo cung. Chẳng nhẽ Thích Viễn Sơn đã tìm thấy cổng vào rồi, rồi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Trong lòng Mạc Ngôn không ngừng suy đoán, cảm thấy khả năng này là rất cao.
- Này, chị chân dài cuống đến phát khóc rồi, anh đừng nói mát thế được không?
- Không cần cứ phải nói này này đâu, kêu một tiếng ông xã nghe coi…
- Quỷ xứ, bên cạnh vẫn còn có người đấy.
- Thì ở trước mặt người khác mới kêu, để cho anh cố cảm giác tí thôi, ngoan nào, mau gọi ông xã nghe coi.
Mấy phút sau, Mạc Ngôn cúp điện thoại, cho dù Mạch Tuệ đã ra mặt nói giúp nhưng cậu vẫn không đơn giản mà đồng ý với Tô Cận, chỉ nói là sau khi về sẽ bàn tiếp.
Sau đó nhanh chóng đặt chén trà vào khay rồi bưng ra ngoài phòng khách.
- Xin lỗi, tôi có điện thoại, làm mọi người đợi lâu rồi.
Mạc Ngôn bưng trà đặt lên bàn, cười cười tạ lỗi.
Phương Chính cười nói:
- Không sao, cậu khách khí quá rồi…Ừm, trà này khá ngon, màu sắc thanh, hương thơm xông vào mũi, thật sự là trà ngon.
Ngoài thức ăn ra, những đồ dùng hàng ngày ở đây đều là Tô Vũ mua, trà này cũng là cô nhờ người sao mang đến từ tỉnh Giang Tô.
Trà này không những có hương vị thanh khiết mà còn rất thơm, giá của nó chắc cũng khá đắt, đúng là làm nổi bật thân phận của chủ nhân khu biệt thự này. Dùng lời của Tô Vũ nói thì chính là dùng trà mười mấy tệ một cân để đãi khách còn không bị người khác cười cho thối mũi?
Mạc Ngôn không hiểu về trà cho lắm, nên cũng không để ý lời khen ngợi của Phương Chính cho lắm, nhìn Sở Ngọc đứng ngồi không yên, nét mặt mang vẻ lo âu, nhân tiện hỏi:
- Cục trưởng Phương, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi.
Phương Chính gật đầu nói:
Được, để ta đi trực tiếp vào vấn đề.
Có chút dừng lại ông ta nhìn Mạc Ngôn rồi nói tiếp:
- Mạc tiên sinh xin hỏi cậu hiểu gì về núi Hồ Lô sau căn nhà?
Nghe xong lời này Mạc Ngôn ngẩn người ra, lập tức không khỏi nhíu mày.
Sao lại là núi Hồ Lô?
Phương Chính nhìn thấy Mạc Ngôn nhíu mày, còn thừa rằng mình thừa nước đục thả câu liền giải thích:
- Mạc tiên sinh, tôi hỏi như vậy là có nguyên nhân…
Còn chưa dứt lời Mạc Ngôn liền nói:
- Ông muốn hỏi tôi có biết Vân La Sơn, và đạo cung ở núi này hay không hả?
Phương Chính không khỏi ngẩn ngơ đột nhiên nói:
- Hóa ra cậu biết chuyện này?
Mạc Ngôn nhún vai, nói:
- Trong thời gian này, hình như tôi chẳng nghe được chuyện gì khác, nghe đi nghe lại, hình như ai ai cũng thảo luận về đạo cung.
Câu tuy có vẻ hơi khuếch đại một chút nhưng đều là sự thật.
Từ khi Mạc Sầu gặp ác mộng đến giờ, rồi cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Cận, trong khoảng thời gian này cậu cơ hồ đều gặp phải những chuyện liên quan đến Vân La đạo cung và đan thư.
Thấy Mạc Ngôn hờ hững nói, Phương Chính cà Lộ Lương liếc nhau một cái nói:
- Mạc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi câu này, cậu nghĩ sao về đạo cung này?
Mạc Ngôn thẳng thắn nói:
- Đương nhiên là có hứng thứ rồi, tôi là tu sĩ, phàm là những vật có ích đối với con đường tu đạo của mình tôi đều có hứng thú.
Lời này của cậu là đương nhiên, hơn nữa còn hoàn toàn đúng, không hề có sự che giấu nào.
Trong khoảng thời gian này, cậu hiểu rõ, trên đời này những thứ tồn tại như mình không phải là độc nhất vô nhị, ít nhất cũng có một quần thể ngoài kia, mình không cần phải che giấu nhiều quá làm gì, mà trong thế giới của các tu sĩ, càng thẳng thắn và rõ ràng hơn thế giới của người bình thường nhiều, từ trước đến nay, người mạnh làm vua, có đủ thực lực cũng không cần lộ diện, nếu không e rằng sẽ làm cho người khác lo sợ.
Cậu vẫn cảm thấy việc không cố ý khiêm tốn này hay là hành vi giả trư ăn cọp kì thực không sáng suốt. Anh càng khéo léo che giấu càng dễ gặp phiền phức, nếu không trên đời sẽ không có câu “ khi túng phạ ác” rồi, đặc biệt dưới tình trạng thực lực của bản thân rõ ràng là cao hơn người đời, nên không cần phải tự tìm phiền não.
Xa không nói mà lấy ngay mấy người trước mắt đây làm ví dụ, nếu như Mạc Ngôn không thể hiện thực lực của mình ra cho dù cậu là con trai nhà họ Mạc cũng khó có thể có được địa vị này. Đặc biệt là sau vụ giết người ở hoang đảo cậu càng có một nỗi lo sợ vô hình đối với những thứ tàn khốc và vô tình kia.
Về việc liên quan đến Vân La đạo cung và đan thư, nếu như mấy người trước mặt không hay biết gì cả thì cậu cũng không ngốc gì mà nói cho bọn họ biết. Nhưng đương nhiên đám người Phương Chính lần này cũng không phải hoàn toàn không biết gì, như vậy Mạc Ngôn cần phải nói rõ chuyện này, để đến lúc đó không gây ra những tranh chấp không cần thiết.
Thái độ của cậu lúc này rất rõ ràng, về chuyện của Vân La đạo cung và đan thư, mình không chỉ biết mà nhất định phải có.
- Tôi hiểu ý cậu Mạc tiên sinh…
Phương Chính cười khổ nóiL
- Nhưng mà hứng thú này của cậu e rằng đã muộn một chút rồi.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Cục trưởng Phương, ông nói lời này là có ý gì? Chẳng nhẽ có người đã có được đan thư?
Phương Chính nói:
- Có người có được đan thư chưa thì tôi không rõ lắm, nhưng có chuyện tôi rất rõ ràng…
Có chút dừng lại ông cầm chén trà uống một ngụm rồi nói tiếp:
- Mạc tiên sinh, theo như tin tức tôi biết, thì tối hôm qua có người đã cố gắng tiến vào Vân la đạo cung. Hơn nữa còn không chỉ một, nhưng tiếc rằng là bọn họ không thành công, hơn nữa tất cả đều mất tích rồi. Không giấu gì cậu, trong đó có cả người của chúng tôi…
Hốc mắt Sở Ngọc ngồi bên cạnh đột nhiên đỏ lên, rơi lệ nói: