Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 266-1: Mất Tích

Chương trước: Chương 265-2: Sương Mù Nổi Lên



Trong căn phòng 36 yên tĩnh, Mạc Ngôn ngồi khoanh chân, bắt tay vào luyện bội sức.

Lúc này là nửa đêm, ngoài cửa sổ ánh trăng mệnh mông, có lúc có gió thổi qua.

Mạc Ngôn bỗng nhiên mở mắt ra một lần nữa đưa bội sức về trước ngực, lại khẽ nhíu mày.

Sớm đã quen với việc thay cha mình hộ pháp, Vân La thấy thế, hiếu kì nói:

- Cha, trời còn chưa sáng đâu.

Bội sức bình thường mà Mạc Ngôn luyện sẽ kết thúc vào sáng hôm sau, lúc này cách khi trời sáng còn hai ba tiếng nữa, nên Vân La mới cảm thấy kì lạ. Thân là một chiếc áo bông bên cạnh cha mình, Vân La sớm đã biết bội sức của cha mình chứa một thế giới thần kì nào đó, vì vậy mấy ngày nay điều mà cô kì vọng chính là cha mình sớm luyện xong, sau đó mình có thể đi vào thế giới thần kì đó đi tìm con ếch xanh chơi đùa.

Mạc Ngôn đem cất kĩ bội sức, khẽ lắc đầu nói:

- Hôm nay cảm thấy tâm tình không yên nên cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Vân La nhịn không được chút bận tâm nói:

- Cha, có phải bên cô Mạc Sầu lại xảy ra chuyện gì không?

Mạc Ngôn mỗi lần từ bên ngoài trở về cũng đều đem kinh nghiệm của mình giảng giải cho Vân La nghe, đây cũng coi như là dạy bảo con cháu mình, đồng thời hi vọng từ kinh nghiệm của bản thân mình mà Vân La có thể đạt được tri thức nhất định.

Cô Mạc Sầu bị trói, cùng với vụ giết người trên đảo hoang, việc này Vân La đã sớm biết, lúc này thấy cha có vẻ bất ổn, liền nghĩ ngay đến cô Mạc Sầu mình chưa gặp lần nào, có phải cô lại xảy ra chuyện gì hay không?

ở độ tuổi của cô bé, ngoài mình ra, người mà cha cô quan tâm nhất là dì Mạch Tuệ, dì Tiểu Âm, và cô Mạc Sầu ở nơi xa kia.

- Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, cô Mạc Sầu của con thì làm gì có kiếp nạn gì chứ?

Mạc Ngôn cười cười, xoa đầu cô con gái bé nhỏ.

Cậu hơi không yên lòng, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì sắp xẩy ra, nhưng việc này không đề cập đến an nguy của mình, cũng không liên quan gì đến những người thân bên cạnh vì vậy cậu mới có thể chơi đùa với Vân La.

Thân là tu sĩ thần hồn, điều mà cậu tin tưởng nhất không phải là tu vi của mình, mà là từ sâu trong thần hồn của mình mà có được những dự cảm huyền diệu.

- Cha, nếu không phải là chuyện đại sự gì, vậy cha vẫn còn phải luyện sao?

Vân La tha thiết hỏi.

Mạc Ngôn lắc đầu:

- Đã mấy ngày nay không ngủ ngon giấc rồi, mọi việc dường như đã dừng lại, đi nghỉ ngơi thôi.

Có chút dừng lại, thấy vẻ mặt thất vọng của Vân La, vừa cười vừa nói:

- Con cũng không cần sốt ruột…một tháng nữa cha sẽ cho con vào đây chơi thoải mái.

Vân La trừng mắt nhìn, cười hì hì:

- Người ta không phải là vào đấy chơi mà là vào tu hành.

Mạc Ngôn cười nói:

- Đúng, đúng…là tu hành…con gái yêu của cha là chăm chỉ nhất.

Vân La lại hỏi:

- Cha, cái thế giới kia thực sự là thích hợp để tu hành sao?

Mạc Ngôn nói:

-Tất nhiên rồi, nhưng có những việc con phải tự mình trải nghiệm. Cha không phải là trời sinh ra đã thế, hơn nữa bội sức cũng chưa luyện thành công hoàn toàn cho nên có nhiều thứ không dám khẳng định.

Nói xong, cậu đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía núi Hồ Lô.

Vừa nhìn lông mày chợt nhíu lại.

Vân La đi đến trước cửa sổ nói:

- Cha, lông mày cha lại nhăn lên rồi kìa…

Mạc Ngôn nói:

- Con có phát hiện ra hay không, âm khí ở núi Hồ Lô hôm nay lại dầy đặc hơn.

Lúc này âm khí ở núi Hồ Lô trần ngập, cao hơn so với hôm trước rất nhiều, bây giờ nhìn lại thậm chí còn không cần mở tâm nhãn ra, liền cảm nhận được khí lạnh thấu xương.

Vân La nhìn về phía núi Hồ Lô, đầu hơi nghiêng, không cho là đúng tự nhiên nói:

- Không có gì đâu cha, thường thì có một thời gian núi Hồ Lô sẽ có dạng như thế này mà.

Mạc Ngôn nói:

- Con nói thường thì có một thời gian cụ thể là bao lâu.

Vân La chớp mắt thầm tính trong lòng:

- Khoảng 3 năm…cha, không phải ông Đỗ đã nói qua rồi à, âm sát dưới nền đất Vân La đạo cung cứ ba năm dâng lên hạ xuống một lần. Mấy ngày nay là thời điểm đấy.

Mạc Ngôn trầm ngâm một lát gật đầu đồng ý nói:

- Có lẽ đây là mạnh quá mà suy…trước khi mức độ lên xuống giảm, cường dộ âm khí tăng mạnh cũng coi là một hiện tượng bình thường. Điều này cũng giống như đạo lí hắc ám, trước thời khắc mặt trời mọc thường là lúc hắc ám nhất.

Vân La không quan tâm cái gì mà hắc ám, kéo tay áo Mạc Ngôn nói:

- Cha, suốt ngày với cái núi này thì có gì hay chứ, cha kể chuyện cho con nghe đi.

Bị cô bé quấy rầy, Mạc Ngôn thu tầm mắt lại cười nói:

- Câu chuyện của ta đều bị con đòi kể hết sạch rồi, làm sao còn chuyện gì để mà kể nữa?

Vân La trừng mắt nhìn, nói:

- Tại sao lại không có? Không phải là còn có con mèo yêu à? Cha, cha nói xem nó còn xuất hiện nữa không ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Cha cũng không biết…con hi vọng nó sẽ xuất hiện sao? Haha, nếu thật là nó đến nhà chúng ta, thì việc đầu tiên nó làm là ăn hết sạch mấy con cá mà con nuôi đấy.

Vân La hiếu kì nói:

- Tại sao nó lại ăn hết mấy con cá mà con nuôi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Bởi vì mèo thích ăn cá nhất, ngửi thấy mùi cá thì đi không vững nữa. Cũng giống như con nhìn thấy kẹo vậy…

Gần trưa ngày hôm sau, Mạc Ngôn ra khỏi giường và mở cửa sổ, nhìn về phía núi Hồ Lô lại phát hiện ra lúc này núi Hồ Lô đã trở về trạng thái bình thường.

Dưới ánh mặt trời núi Hồ Lô lúc này bao phủ một màu xanh non, tươi sáng và sinh động, giống như một bức tranh màu nước vừa được hoàn thành.

Toàn bộ ngọn núi không có một chút âm khí nào cả, chim muông, cây cỏ, côn trùng trong rừng dường như còn phát triển mạnh hơn, cho dù là trong căn phòng số 36 cũng có thể nghe thấy mấy sinh linh này hò reo vui mừng.

Từ khi bắt đầu tu luyện bội sức, đã rất lâu rồi Mạc Ngôn không ngủ một giấc thật ngon, bây giờ nhìn thấy hình ảnh tràn đầy sức sống trước mắt, không thể không duỗi lưng một cái, sau đó hít vào một hơi luồng khí tươi mới mát mẻ.

- Cha, đánh răng.

Ngoài cửa, Vân La sớm đã cảm nhận được Mạc Ngôn muốn rời khỏi giường, vì thế chạy đến lấy kem đánh răng cho cha, chuẩn bị trước cả nước súc miệng.

Trong khoảng thời gian này, cô bé đang học “tuyển tập thơ toàn tương nhị thập tứ hiếu”, quyết định noi gương cổ nhân, khiến mình trở thành chiếc áo bông ấm áp của cha.

Mạc Ngôn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Vân La đang cầm nước súc miệng và bàn chải đánh răng nhu thuận đứng trước cửa, lập tức khen ngợi:

- Con gái của ta thật là ngoan quá đi, đúng là cha yêu thương con là không thừa…

Rửa mặt xong, cậu mở tủ lạnh, kiểm tra lại thức ăn dự trữ, phát hiện ra không còn nhiều đồ ăn lắm, nhân tiện nói:

- Vân La, thức ăn trong tủ gần hết rồi, con muốn ăn gì để tí nữa cha đi siêu thị mua.

Vân La nghiêng đầu, nói ra hết những thứ mà mình muốn ăn, đang nói thì có tiếng chuông cửa.

- Có khách đến, con đi mở cửa.

Vân La chạy tung tăng ra ngoài.

Mạc Ngôn bắt lấy cô, cười nói:

- Tiểu nha đầu, con như thế này chẳng khác gì mang theo kính chiếu xạ thông tin, đi mở cửa không khéo khiến người ta sợ chết khiếp, được rồi, đứng ngoan ở đây để cha tự đi mở cửa.

Kì thật hiện tại Vân La đã có thể ngưng hóa toàn bộ thực thể.

Loại thực thể này bề ngoài có máu thịt, thậm chí còn có thân nhiệt và hơi thở, ít nhất là trước mắt người bình thường, tuyệt đối không được có chút sơ hở nào.

Nhưng Mạc Ngôn không có ý định để cô bé đứng trước mặt người khác.

Một là cậu chưa biết giải thích thế nào về lai lịch của cô bé.

Hai là cảm thấy ở Vân La trước khi chưa phổ cập âm thần cho cô mà để cho cô xuất hiện trước mặt người khác ít nhiều có trách nhiệm. Đây gọi là tự hối, về bản chất Vân La chưa hoàn toàn thoát li được phạm trù linh vật thiên địa. Nếu bây giờ tùy tiện hiện thân có thể sau này xác suất lớn là gặp phải kiếp số tối tăm.

Cho nên sau khi Mạc Ngôn cân nhắc cuối cùng quyết định ngày nào Vân La chưa tăng bậc âm thần thì ngày đó chưa cho phép xuất hiện.

Vốn dĩ cậu còn nghĩ quyết định này của mình có phần tàn nhẫn, nhốt một cô bé gái hoạt bát trong một khuôn viên nhỏ, không chỉ không nhân đạo mà còn bất lợi cho sự phát triển về thể xác và tinh thần của cô bé. Nhưng cùng với sự phát hiện về thế giới bội sức, Vân La có thể tự có được một không gian vui chơi cho riêng mình, Mạc Ngôn liền không còn băn khoăn nữa.

Sau khi Vân La bị Mạc Ngôn giữ chặt lại, cũng không nhàn rỗi nữa mà che kín thân hình, tung tăng chạy theo Mạc Ngôn, đi đến phía trước khuôn viên.

Sau khi Mạc Ngôn mở cửa, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Đúng là vị khách may mắn… Lộ Trưởng phòng, cơn gió nào mang cậu đến đây thế?

Người đứng ngoài cửa chính là Lộ Lương, phía sau còn có một nam một nữ, người con gái là Sở Ngọc còn người con trai là người có thân hình mạnh khỏe, cường tráng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 266-2: Mất Tích

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tôi... Bị Idol Cưỡng Hôn!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 19


Ma Thần Hoàng Thiên

Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn

Số chương: 100



Vườn Gai

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25


Oan Trái

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60