Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 263: Một Con Ngựa Đau Cả Tàu Bỏ Cỏ (1)

Chương trước: Chương 262: Phiền Não Của Hồ Húc Đông (2)



- Húc Đông, Tưởng Thiên Hiếu đến hiện tại cũng chưa ra mặt, xem ra cơn tức này hắn chuẩn bị nhịn xuống rồi!

Hứa Gia Minh đứng lên, nói :

- Nếu hắn không có ý định xuất hiện, vậy tôi liền rời đi trước . Nhưng trước khi đi, tôi còn muốn nhắc nhở anh một câu, chuyện hai cô gái kia anh nhất định phải xử lý tốt. Nếu hai ngày nữa truyền ra cái xì căng đan gì, tôi nhất định là sẽ không chịu trách nhiệm.

Hứa Gia Minh tự vấn đã là kết thúc tình bằng hữu.

Dù sao Tưởng Thiên Hiếu cũng là người có thân phận, chính mình hôm nay không chút khách khí quét vào thể diện của hắn, cũng là phiền toái không nhỏ. Tối thiểu, từ nay về sau, chính mình nhất định sẽ bị Minh Viên liệt vào trong danh sách không được hoan nghênh.

Hồ Húc Đông cũng đứng lên, cười nói:

- Yên tâm đi, Gia Minh, việc này tôi nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không mang đến phiền toái cho anh!

Hứa Gia Minh nhún vai, lại nói:

- Tôi thì không sao cả, mấu chốt là không thể để cho cha tôi bị ảnh hưởng chuyện này, nếu Tưởng Thiên Hiếu thật là trở mặt, nói thực ra, trước mặt ba của tôi cũng không tiện. Anh có biết, phía sau lão Tưởng cũng có người không?

Hồ Húc Đông cười khổ nói:

- Tôi đương nhiên hiểu được... Haiz, nói đến nói đi đều tại tôi vừa rồi không đi ra sớm một chút, nếu không cũng sẽ không phát sinh sự tình này.

Nói xong, hắn nhịn không được tức giận trừng mắt liếc họ Vu bên cạnh.

Họ Vu dù sao cũng là người trong chốn giang hồ đi ra, cho dù tới hiện tại, vẫn chưa nhận thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Nàng cong môi khêu gợi lên, nhẹ nhàng bĩu, có vẻ rất khinh thường.

... Mấy phút đồng hồ sau, Hứa Gia Minh rời khỏi biệt thự này.

Lúc này, người ở phía ngoài đã hoàn toàn giải tán đi. Chỉ có hai cái bảo vệ trị an ở cách đó một trăm thước, đứng xa xa nhìn bên này.

Hứa Gia Minh lắc lắc đầu, thầm nói lão Tưởng kỳ thật rất được, vì loại chuyện này đắc tội hắn, thật là có chút được không bù nổi mất.

Nhưng nói trở lại, đắc tội cũng đã đắc tội, trong lòng Hứa Gia Minh cũng không có gì hối hận.

Hồ Húc Đông từng giúp hắn hai lần đại ân. Một lần là giúp hắn, một lần là giúp cha hắn. Có thể nói, đây đối với cha con hắn đều là ân nhân. Hôm nay có khả năng giúp đỡ được chuyện nhỏ, coi như là có đi có lại...

Hứa Gia Minh đút tay ở trong túi quần, chậm rì rì mà đi. Trong lòng cân nhắc, hai ngày nữa chờ sự tình ổn định, có nên sai người đi xin lỗi Tưởng Thiên Hiếu hay không?

Hắn đang nghĩ như vậy, ngẩng đầu lại chợt phát hiện, có người chặn đường đi của mình.

Đây là một đường mòn trải đá vụn, hai bên là cây sồi xanh, lúc này giữa đường, đang là một thanh niên đứng và mặt mỉm cười, hai tay cắm ở trong túi quần, đang rất hứng thú nhìn Hứa Gia Minh.

Hứa Gia Minh khẽ nhíu mày. Nói :

- Này, cậu ngăn trở đường của tôi ?

Người chặn đường dĩ nhiên là Mạc Ngôn, hắn cười híp mắt nhìn Hứa Gia Minh, nói :

- Nghiêm khắc mà nói, hẳn là anh chặn con đường của tôi…

Đường mòn này rộng chỉ có một mét. Tuy rằng không tính rất rộng, nhưng cũng đủ cho hai người sóng vai mà đi. Nhưng lúc này hai người, một người là có ý chặn đường, một người thì kiềm chế thân phận, không chịu nghiêng người, vì thế liền đối mặt.

- Tôi chặn đường của cậu? Còn đạo lý hay không!

Hứa Gia Minh vốn là đang có chút tức giận. Nhưng hắn cũng không phải người ngu, lập tức liền hiểu được, nói :

- Cậu là người của Tưởng Thiên Hiếu ?

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Tôi không quan hệ với Tưởng Thiên Hiếu ... Tôi tới nơi này là thay người khác đòi một số nợ.

Hứa Gia Minh ngẩn ra, nói :

- Truy nợ? Truy nợ của ai?

Mạc Ngôn cười nói:

- Anh biết rõ còn cố hỏi, trong lầu phía trước kia là ai đang ở, anh không phải không biết chứ?

Hứa Gia Minh cảm thấy được việc này có chút cổ quái, nói :

-Cậu là nói Hồ Húc Đông thiếu tiền của người khác? Điều đó không có khả năng ...

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Không phải tiền, mà là bán một nhân mạng!

Mạng người?

Trong lòng Hứa Gia Minh không khỏi lộp bộp nhảy dựng... Lấy thân phận của hắn, cũng không dám dễ dàng lây dính mạng người. Quan trọng nhất là, đối phương có vẻ không sợ hãi, hiển nhiên cũng không phải là người thiện, chính mình có lẽ không cần phải giẫm vào cơn lốc xoáy này.

- Oan có đầu, nợ có chủ, có nợ gì, cậu cứ đi tìm Hồ Húc Đông, không lý vào ngăn đường của tôi ?

Hứa Gia Minh hiểu không rõ lai lịch đối phương, khẩu khí lập tức liền yếu hơn rất nhiều.

Hắn cũng không lo lắng bối cảnh đối phương hùng hậu, thực sự để cho hắn sợ hãi chính là người trước mắt này rất có thể chính là loại người 'Lấy người tiền tài, thay người tiêu trừ tai họa'. Chính mình thân kiều thịt quý, không đáng cùng loại người giang hồ này mặt đối mặt. Những người này vô cùng hung ác, một cái mạng, chó cùng rứt giậu thì không quản ngươi là công tử nhà tỉnh trưởng hay là tiểu thư nhà bí thư, tóm lại đều là lấy đao nói chuyện...

Hứa Gia Minh không sợ cảnh sát không sợ quan, nhất sợ đúng là loại coi thường cái mạng.

Cũng may Mạc Ngôn mi thanh mục tú, cười lên cũng rất ấm áp, thoạt nhìn không giống là cái loại côn đồ liều mạng này.

Nhưng cho dù như vậy, Hứa Gia Minh cũng hạ quyết tâm, ba mươi sáu kế nhẫn vẫn làm kế đầu, vẫn nên rời khỏi nơi này rồi nói sau.

- Anh là Hứa Gia Minh, Đại công tử nhà Hứa gia, đúng không?

Mạc Ngôn đột nhiên hỏi.

Hứa Gia Minh ngạc nhiên nói :

- Cậu biết tôi ?

Mạc Ngôn lắc đầu nói:

- Không biết, là vừa nghe người khác nói vậy... Anh không phải muốn biết vì cái gì tôi ngăn đường của anh sao? Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay có một người cảnh sát và hai bảo vệ trị an bởi vì anh mà bị thương, tôi cảm thấy được, nên tìm anh nhờ một chút.

Có chút dừng lại, lại giải thích nói:

- Thuận tiện nói một câu, hai bảo vệ đó không liên quan đến tôi, nhưng người cảnh sát bị đánh, tôi phải thay anh ta đòi công bằng.

Hứa Gia Minh cau mày nói:

- Tôi cũng chỉ là đứng ra nói một câu nói mà thôi, cậu dựa vào cái gì tìm tôi ? Mặt khác, cậu rốt cuộc là ai, là thân phận gì?

- Tôi dựa vào cái gì tìm anh?

Mạc Ngôn cười cười, nói :

- Chỉ dựa vào tôi là nửa cảnh sát... Nghe nói qua “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” chưa? Tôi là cố vấn Thất Xử của công an A tỉnh, nghe thấy đồng nghịêp của mình khi đang chấp hành công vụ bị người ta đánh, tâm lý của tôi thực mất hứng!

Hứa Gia Minh nghe xong lời này, trong lòng ngược lại trầm tĩnh lại, cười nói:

- Tôi còn tưởng là thân phận gì cơ, thì ra là một chuyên gia cố vấn thôi. Ha ha, nói thực ra, tôi thực thích lòng quả cảm cì chánh nghĩa của cậu. Nhưng tôi còn khuyên cậu một câu, không đáng vì chút tinh thần trọng nghĩa đáng thương ấy mà vì làm phiền chính mình. Cậu đã biết thân phận của tôi, như vậy cậu cảm thấy được. Sự mất hứng của cậu, có thể tạo thành một chút ít ảnh hưởng đối với tôi sao?

Mạc Ngôn thực nghiêm túc nói:

- Tôi bị mất hứng , hậu quả bình thường đều thực nghiêm trọng.

Hứa Gia Minh cười lắc đầu, nói :

- Được rồi, cậu muốn đi tìm Hồ Húc Đông gây phiền phức, vậy tôi không ngăn cản cậu. Hiện tại, thì phiền toái cậu tránh đường đi ... Nghe tôi khuyên một câu. Không phải tất cả những người người thân phận như tôi đều dễ nói chuyện giống nhau. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhanh chóng rời nơi này.

Mạc Ngôn tới là đặc biệt tìm Hồ Húc Đông. Đối với Hứa Gia Minh vốn là không để ở trong lòng, nhưng thấy cảnh sát bị đánh, hắn tự nhiên không thể bỏ mặc. Nếu không mà nói. Chờ Đỗ Tiểu Âm và Đại Lý biết chuyện này, nhất định sẽ trút giận, thậm chí là xem thường.

Còn Hứa gia rõ là thân phận công tử, ở trong mắt Mạc Ngôn, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

- Bây giờ tôi đi được không ?

Hứa Gia Minh thấy Mạc Ngôn luôn luôn trầm mặc, cho là hắn là sợ , vì thế nhún vai, nhìn như rộng lượng hỏi.

Mạc Ngôn cười cười, nghiêng mình. Nói :

- Đương nhiên có thể.

Thật sự là người trẻ tuổi... Hứa Gia Minh khinh miệt cười, lắc lắc đầu, đi qua bên người Mạc Ngôn.

Ở một góc ngoài Minh Viên, Lộ Lương giơ kính viễn vọng nhìn Mạc Ngôn và Hứa Gia Minh phía xa.

Người cô Sở Ngọc từng giả dạng liền đứng ở bên cạnh hắn, trong tay cũng cầm kính viễn vọng...

- Đầu to. anh nói xem, Mạc Ngôn có thể làm gì họ Hứa hay không ?

Lộ Lương nói :

- Cô cảm thấy thế nào?

Sở Ngọc nói:

- Tôi cảm thấy được à, có lẽ không... Mạc Ngôn tính cách kỳ thật rất tốt, không giống như là loại người tính tình cuồng bạo. Hơn nữa, Hứa Gia Minh dù sao cũng là người có thân phận, Mạc Ngôn không nên động đến hắn nhỉ?

Lộ Lương thản nhiên nói:

- Đó là vì cô không biết Mạc Ngôn.

Sở Ngọc vừa chuyển nhãn cầu. Nói :

- Đầu to, hay là chúng ta đánh cuộc?

Đánh cuộc?

Lộ Lương buông kính viễn vọng, nói :

- Nói nghe một chút.

Sở Ngọc cười hì hì nói:

- Tôi cá là Mạc Ngôn sẽ không ra tay, cược một bữa tiệc lớn, khách sạn năm sao... Thế nào, đầu to, anh có dám đánh cuộc hay không?

Lộ Lương mỉm cười, nói :

- Tôi sao lại không dám ? Cô nhất định thua, người trẻ tuổi...

Mấy chục phút trước, hắn nhận được điện thoại Mạc Ngôn sau đó lập tức mang theo Sở Ngọc chạy tới Minh viên.

Hiệp định miệng của Lộ Lương cùng Mạc Ngôn nửa giờ sau đã được hội báo cho Trương cục trưởng, không ngoài dự liệu của Lộ Lương, đối với lần này Trương Chính không chỉ có không có bất kỳ dị nghị gì, ngược lại rất tán thưởng. Dùng lời của hắn mà nói chính là, có mãnh tướng bối cảnh thâm hậu như Mạc Ngôn này ở mũi nhọn phía trước, hiệu suất công việc của cục quốc thổ A tỉnh sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần. Mà chúng ta cần cần phải làm là cung cấp phục vụ tốt nhất, giúp hắn rửa sạch tàn cuộc, thu thập đầu đuôi.

Đối với lần này Lộ Lương cũng rất đồng ý.

Ở trong lịch sử, chức năng chủ yếu của cục quốc thổ cùng cục an toàn quốc gia của Mĩ có chút tương tự, nhưng gần hai năm qua, một vài tình huống dị thường liên tiếp phát sinh, không thể không sử dụng một bộ phận tinh lực tập trung theo dõi các loại kỳ nhân dị sĩ. Trên thực tế ở thời điểm rất sớm, cục quốc thổ cấp tỉnh cũng không được xử lý loại chuyện này, nhưng theo tình thế biến hóa, tinh anh như Trương Chính và Lộ Lương bắt đầu được đưa tới địa phương, thành lập cơ cấu đặc biệt.

Loading...

Xem tiếp: Chương 263: Một Con Ngựa Đau Cả Tàu Bỏ Cỏ (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Mướn Chồng

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Truyện Teen

Số chương: 317


[Kojiyuu] Người Yêu Tiền Tỷ

Thể loại: Bách Hợp

Số chương: 31


Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30