21 Chiếc xe lao thẳng xuống biển đánh văng làn sóng, bọt nước tung toé lên thành một đường cong đập vào vách, vài giọt nước bắn lên mặt Nguyệt Thần đồng thời thức tỉnh tâm hồn lơ lửng của cô.
22 Không biết Tịnh Khiết đã nói những gì vào chiều hôm đó, nhưng cô chỉ nhớ rõ bản thân ngủ ngon bao nhiêu. Quả thật lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon như vậy đấy.
23 "Chị Nguyệt. . . . " Thanh âm ngọt ngào mềm mại bất ngờ vang lên đánh vỡ không khí trầm mặc giữa ba người. Nguyệt Thần không ngước đầu lên cũng biết chủ nhân âm thanh này là ai, ngoại trừ nữ chính Du Thanh Nhi hoàn hảo thì còn ai vào đây.
24 "Uy, tôi nói thật mà!" Thấy vẻ mặt 'bất đắc dĩ' của Thác Viễn, cô nhíu mày bất mãn. "Ừ, thật. " Hắn gật đầu thuận theo. Là thật đấy có được hay không a!!? Nguyệt Thần cô chưa bao giờ mở miệng đùa giỡn đâu.
25 La Hoàng Tu thản nhiên đẩy cửa đi vào, một chút cũng không bận tâm Cổ Nguyệt Thần cho phép hay không. Lấy cháo từ trong khay đổ vào chén, rót nước để cạnh cho cô khi ăn xong liền có nước uống.
26 *Rầm* Một tai nạn xe hơi xảy ra trên con phố Leon khiến nhiều người bị thương, xe BMW của một cô gái đâm thẳng vào taxi đang băng qua đường lớn. Sự việc bất ngờ làm cho nhiều người đi bên đường tránh không được bị thương.
27 Lời nói của Tôn Kỳ Dương truyền vào tai Nguyệt Thần, làm cô chẳng dám nhúc nhích thêm nữa. Người ta dù sao cũng là đàn ông nha! Còn cử động, muốn bị nhai hết xương sao!! Chỉ là, Nguyệt Thần nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn Tôn Kỳ Dương, sâu trong đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm quỷ dị.
28 Trước một khởi đầu luôn có nguyên do để phát triển, nhưng đi đến ngày hôm nay, Tôn Kỳ Dương đối xử với cô như vậy, cô vẫn không rõ tại sao hắn phải làm vậy? Cô đắc tội hắn, nhưng hắn cũng không cần phải chà đạp tính kế cô như thế! Cô đã đào mộ tổ tông nhà hắn lúc nào mà hắn lại khinh bạc cô! Tên khốn kiếp! Thấy hắn cởi từng nút từng cúc áo sơ trên người, cô muốn nổi điên.
29 Tình hình hiện tại không khí khá là âm trầm, cùng căng thẳng đang có xu hướng nổi súng khởi nghĩa. "Cậu cư nhiên thả cô ấy chạy đi chơi! Cậu cũng không phải không biết cô ấy bị thương!" La Hoàng Tu tức giận, hận không thể lao vào xé xác Thác Viễn.
30 "Chủ trì công đạo?" Tôn Kỳ Dương đang nói cái quái gì vậy. Trong đầu ba người đồng loạt hiện lên chung một suy nghĩ, tuy nhiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng ác liệt như trước, giọng điệu thản nhiên lập lại.
31 Sau khi chạy một mạch về nhà, lao vào phòng tắm rửa sạch toàn thân từ trên xuống dưới, Nguyệt Thần oanh liệt nhào lên giường lăn ra ngủ. Còn chuyện gì xảy ra với những người kia, xin lỗi cô đang trò chuyện với Chu công không phí tâm tư với mấy người vô bổ nói chuyện lòng vòng tốn chất xám kia được.
32 "Nguyệt!" Thân Mã Ni đứng bật dậy nhíu mày, cảm thấy thái độ của Cổ Nguyệt Thần rất không đúng nhưng lại không thể nhìn ra chỗ bất ổn. "Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ đùa chút thôi.
33 *Xoẻng* Chiếc ly thuỷ tinh được ném với lực đạo lớn vỡ toang trên sàn nhà, nước trong ly chốc lát lan ra. Thân Mã Ni giật mình, may mắn nhanh né ra nếu không e rằng đôi chân xinh đẹp kia đã nát bấy.
34 Trong đầu cứ lẩn quẩn không biết nên VSCN trước hay soạn đồ!? Nguyệt Thần hoàn toàn rối rắm. Vò mái tóc hơi rối, Nguyệt Thần chạy sọc đi tìm vali. Trong lòng rất vô sỉ nghĩ, nếu anh ta đến, lý nào lại để cô quần áo lộn xộn mà tới Du gia, hiển nhiên nên soạn đồ trước rồi.
35 Cuối cùng, Cổ Nguyệt Thần vẫn phải đến Du gia vào buổi chiều sau khi tỉnh lại, thời gian đến nhanh hơn nhờ vào sự giúp đỡ sắp xếp đồ của Du Tử Nghiêm.
36 "Y a, chị có thể đừng tuyệt tình như vậy hay không!?" Vsei xoa xoa mông bĩu môi đứng dậy, uỷ khuất nói. "Sao cô lại ở đây?" Nguyệt Thần dựa vào thành giường, chống khuỷu tay gác đầu nghiêng người nhìn Vsei, nhàn nhạt chất vấn.
37 Mãi đến khi ngồi yên lành trong lớp đầu óc của Nguyệt Thần vẫn không hạ cánh về thân chủ mà cứ ngơ ngác lạc vào tiểu tiết của truyện. Chết tiệt. . . .
38 Nguyệt Thần kẹp chân hai chân lại mím môi, cô cũng không muốn âm thanh của mình ban phát toàn trường đâu. Thư viện vắng vẻ, lại rất thuận tiện giúp âm thanh lan xa.
39 Sáng sớm mặt vừa tỉnh dậy bắt đầu dâng cao từng khắc, Du phu nhân lập tức tốt bụng đánh thức cô dậy dùng một lời nói chặn họng cô:"Tiểu Nguyệt, đã sáng rồi.
40 Buổi chiều mờ nhạt, nắng đã sớm tắt. Khung cảnh quang đãng, bầu trời một mảnh trong veo, trong hoa viên bên cạnh bờ hồ được đặt chiếc bàn trà màu trắng tinh xảo.