41 Vương Vượng Vượng ngỡ ngàng từ nhà Chung Thanh Văn đi ra, hoàn toàn không biết anh làm sao vậy. Rõ ràng vẫn tốt mà. Lúc đầu khi nhờ anh mặc áo len áo khoác xem có hợp không, tâm trạng của anh dường như rất tốt.
42 Sau lần trò chuyện này, Chung Thanh Văn vẫn đối xử tốt với cô như cũ. Nhưng mà điểm khác nhau chính là, có khi anh sẽ nhắc tới Trương Tiêu. Ví dụ như ——“Nói thử xem, anh ta tốt chỗ nào?” Chung Thanh Văn hỏi.
43 Vào đầu tháng 11, do một người thân thích ngã bệnh mà chủ nhà mới dự định về quê một chuyến, bởi vậy Vương Vượng Vượng có được ba ngày nghỉ ngơi. Cô muốn thừa dịp này tìm người cùng đi leo núi Diện Bao cách đây không xa, thế nhưng khi mọi người vừa nghe được đề nghị này, tất cả đều trả lời: “Lạnh chết thôi.
44 thế nhưng, Vương Vượng Vượng coi nhẹ mức độ xui xẻo của mình. Đi được một lúc, đột nhiên trời đổ mưa to, lại còn mang theo bông tuyết. Vương Vượng Vượng và Chung Thanh Văn lập tức lấy áo mưa ra choàng lên người, trên núi không thể bung dù, nếu không có thể bị sấm sét đánh trúng.
45 Tia sáng dần tan biến, vẫn không có dấu hiệu lên đỉnh núi. Xung quanh nhìn thế nào cũng giống nhau, trước mắt đều là màu xám, giống như cánh cổng đi qua không gian xa lạ, giương nanh múa vuốt muốn chiếm đoạt, chỉ nhầm một bước là không thấy đường về.
46 “…” Vương Vượng Vượng cũng biết mình quá hưng phấn…“Xem đi,” Chung Thanh Văn cười cười, “Tôi không nhìn thấy, may mà vừa rồi không bỏ lại em. ”“Ồ…” Hóa ra thỉnh thoảng mình cũng hữu dụng…“Đây là khen thưởng đó.
47 Vào khách sạn, hai người chia nhau đến hai gian phòng kế bên nhau đã đặt trước. Chưa đến mười phút, Chung Thanh Văn đi tìm Vương Vượng Vượng. Vừa nhìn thấy cô, anh liền hỏi: “Em còn đơ ra đấy làm gì?”“Hả?”“Đi tắm đi.
48 —— sáng sớm hôm sau thức dậy, cảm cúm hình như hoàn toàn khỏi rồi. Thuốc kia quả nhiên tốt. Nhúc nhích chân một chút, còn hơi đau một tí, nhưng đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
49 Sau đó Vương Vượng Vượng luôn ở trong trạng thái vô cùng rối rắm. Cô luôn coi tự mình hiểu mình là ưu điểm cuối cùng của bản thân. Thế nhưng, hiện tại ưu điểm cuối cùng này nói với cô, Chung Thanh Văn không thể nào thích mình.
50 Thời gian sau này, Vương Vượng Vượng hở một tí sẽ nhớ tới Chung Thanh Văn. Thường thường thừa dịp đêm dài tĩnh lặng, cô sẽ trốn trong phòng mình, mở ra ảnh chụp khi làm dự án môi trường lần trước, nhấp chuột vào từng tấm hình, nếu tấm nào chụp Chung Thanh Văn đặc biệt rõ ràng thì cô sẽ ngây người ngắm một hồi lâu.
51 Ăn xong bữa tối, lại ngồi một lúc rồi Vương Vượng Vượng phải đi. Chung Thanh Văn đi tới, trả lại hộp đồ ăn mà cô đem qua: “Cầm lấy. ”“Ồ?” Cô nhìn nhìn, “Anh rửa sạch rồi ư?”“Ừm.
52 Ồn ào đến khuya, dần dần có người chào tạm biệt. Chung Thanh Văn tiễn nhóm lãnh đạo ra ngoài. Vương Vượng Vượng nhàn rỗi không có việc gì lại đi dạo lung tung.
53 Dì giúp việc của nhà Chung Thanh Văn vừa nhìn thấy hai người liền lớn tiếng nói: “Ai da, là cô gái xinh đẹp à!”Vương Vượng Vượng cảm thấy thất bại…Dì ấy nói vậy là bởi vì chưa nhìn thấy mỹ nữ dẫn chương trình kia…giống như là tiên nữ.