21 Mỗi lần thấy Triệu Lẫm, Diệp Thiên Tuyết đều cảm thấy, con người này có chút gì đó không thật. Hiện tại anh ta vừa mới xuất hiện, đứng ở bên cạnh cô, Vương Kỳ Ngọc liền cúi đầu nói nhỏ: “Hình người mà dạng chó, cái kiểu làm sao mà chán ghét thế nhỉ” Câu nói này kiến Diệp Thiên Tuyết không thể không cười.
22 Diệp Thiên Tuyết lau nước mắt nhìn về phía hai người Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cười cười nói: “Cám ơn” Vương Kỳ Ngọc đau lòng mà thở dài: “Giữa chúng ta còn nói cám ơn cái gì.
23 Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, con của dì hai?Cô từ trước đến nay chỉ biết dì hai vì theo đổi tình yêu của mình, bỏ nhà trốn đi đến Pháp làm một họa sĩ tự do.
24 Diệp Thiên Tuyết trong lòng lo lắng đủ loại mà không nói ra được, chỉ có thể gật đầu. Đợi đến khi bác sĩ chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, cô mới lấy dũng khí nói: “Bác sĩ, con hy vọng, bác sĩ có thể chuẩn bị tốt, con vẫn có chút lo lắng”Bác sĩ cũng đã lớn tuổi đang cưởi áo blu trắng, cười hỏi: “Làm cha mẹ còn không lo lắng, thế nào mà cô là chị mà lo lắng nhiều vậy? Tôi hiểu ý cô, yên tâm đi, bệnh viên chúng tôi không phải là nơi vớ vấn, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm”Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt bác sĩ, cố chấp muốn hỏi nữa.
25 “Dượng, người biết không? Trước khi cùng dượng nói chuyện con vẫn luôn lo lắng cho dì nhỏ”Trương Cẩm Văn chờ Diệp Thiên Tuyết nói tiếp, thì Diệp Thiên Tuyết chợt dừng đề tài làm cho anh ta có chút ngạc nhiên, nghe cô nói như vậy, Trương Cẩm Văn lập tức cau mày: “Làm sao vậy?”“Cách đây không lâu, con có nằm mơ” Diệp Thiên Tuyết nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt mơ hồ, Trương Cẩm Văn không thấy rõ nét mặt của cô.
26 Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ nhiều cách xin lỗi thẳng thắn của Trương Cẩm Văn, duy chỉ có điều không nghĩ tới, dượng lại nghiêm túc quỳ xuống xin tha thứ.
27 Sân bay lúc mười giờ đêm kỳ thực cũng không vắng người lắm, nhưng mà con gái đi một mình trong đó, nên làm cho nhiều người chú ý. Diệp Thiên Tuyết xách theo một túi hành lý nhỏ, bình tĩnh đứng chờ taxi, chợt điện thoại di động vang lên.
28 Chớp mắt nhìn xuống dưới lầu, mặc tiếng ôn ào bên trong phòng Diệp Thiên Tuyết gọi điện cho Trần Thiên. “Tại sao lại đi cùng Liên Trân Trân?” Điện thoại vừa kết nối, cô không chút khách khí hỏi, “Đã quyết định, chờ đi lính rồi, tại sao lại muốn trở về đường cũ.
29 Editor: Hương XinhĐối với Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh chiếm một vị trí rất đặc biệt trong cuộc sống sau khi cô sống lại. Cô thay đổi bản thân, khi bắt đầu có một giáo viên nghiêm khắc như Phó Hoài Minh, về sau biết anh là anh họ mình, anh cho cô biết nội tình trong cái chết của mẹ.
30 Eidtor: Hương Xinh“A, Tiểu Mập sao mặt lại đỏ mặt vậy” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, đột nhiên thấy vẻ mặt của Ngụy Vũ, có chút ngạc nhiên la lên. Ngụy Vũ quay mặt đi cố gắng cho tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, mới quay mặt lại cười nói: “Tiểu Tuyết chúng ta đi ghi danh thôi, ghi tên xong là hết à”Diệp Thiên Tuyết không nghi ngờ gì, cười đống ý.
31 Không khí trong phòng rất ấm áp, Liễu Phỉ Phỉ đối với những hình ảnh trong quá khứ không phải là quên hết, có lúc còn kéo Diệp Hân Thành nói vài câu, Diệp Hân Thành cũng rất là vui vẻ.
32 Nhìn mọi người trong phòng trừng mắt nhìn nhau như mấy con gà chọi. Diệp Thiên Tuyết vội nói: “Tiểu mập, đừng náo loạn. Tăng Hàm, cậu có gì cần nói?”Ngụy Vũ quay qua nhìn Diệp Thiên Tuyết cười cười, làm mặt đau khổ: “Tớ nói nè Tiểu Tuyết, có thể đừng gọi tớ là Tiểu Mập được không? Tớ giờ không có mập” Ngụy Vũ vỗ vỗ cánh tay mình, “Tớ hiện tại là dáng chuẩn rồi”Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh, tiến lên kéo Ngụy Vũ qua một bên: “Được rồi Tiểu Mập, qua đây đi.
33 Editor: Hương XinhHai người lăn lộn trên mặt đất đánh nhau thu hút toàn bộ mọi người trong cửa hàng. Ngay cả Liên Trân Trân chuẩn bị đi ra ngoài cũng kinh ngạc nhìn sang.
34 Trương Cẩm Văn nói gì Diệp Thiên Tuyết không hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm trên giường cô cảm thấy tâm tình vui vẻ. Cha, người có vui không? Người đã từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?Ở trên giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.
35 Liễu Phỉ Phỉ khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, đã nhìn thấy người chị mình cực kì ngứa mắt đang dùng cơm với một người con trai. Cô ta nhìn chằm chằm hướng bên đó, đến khi người bên cạnh không nhịn được gõ gõ bàn, cô ta mới phục hồi tinh thần, cười nịnh: "Xin lỗi A Phong ca, em thấy người quen, nên nhất thời thất thần.
36 Diệp Hâm Thành có một điểm tốt, là với những người trong vòng bảo vệ của mình đều không tùy tiện nghi ngờ. Thế nhưng bây giờ ông ta không thể không hoài nghi người ngủ bên gối với mình đến cuối cùng là người như thế nào.
37 Hôm sau người đi dã ngoại không nhiều lắm. Liễu Phỉ Phỉ cùng Tằng Hàm, Diệp Thiên Tuyết dẫn theo Tô Vũ. Tô Vũ thực sự không thích tới đây mà là bị Vương Kỳ Ngọc uy hiếp, rơi lệ mà tới.
38 Thấy Phong ca yêu cầu khoản tiền chuộc lớn vậy, Liễu Phỉ Phỉ lo lắng cắn cắn ngón tay. Cảm thấy có gì đó ngoài dự liệu của mình, khi lấy lại tinh thần, hắn đã cúp điện thoại, đi tới trước mặt mình: "Liễu đại tiểu thư, đang suy nghĩ gì? Hợp tác vui vẻ chứ.
39 Thời gian chậm chạm trôi qua, căn phòng chất đầy đồ đạc cũng trở nên im ắng, đột nhiên Tô Vũ hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?" Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt, không trả lời.
40 Diệp Thiên Tuyết kỳ thật rất cảm kích Triệu Lẫm mang người đến cứu bọn họ, tuy rằng cô đối với sự lỗ mãng của anh ta cũng không tán đồng cho lắm. Nhưng là, Triệu Lẫm đến, cũng không cũng đủ làm cho cô cảm động.