41 Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: "Con nói gì?" Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội. "Dì Liễu à, dì đã không còn trẻ, không cần làm vẻ mặt này nữa.
42 Diệp Thiên Tuyết ngồi trong quán trà, nghe tiếng đàn du dương, không tự chủ bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu là kiếp trước, cả đời cô cũng sẽ không đến những nơi thế này, cũng như nghe loại âm nhạc này.
43 Đả tự:. comNgày thứ ba sau khi Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn trở về Diệp Thiên Tuyết mới biết. Vì chuyện này, cô nũng nịu với dì nhỏ thật lâu, oán giận sao Cố Trường Khanh không ình biết đầu tiên.
44 "Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết hỏi. " Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là một đứa trẻ. ""Đứa bé cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta không ngờ tới.
45 "Không có chuyện gì. " Diệp Thiên Tuyết mới xuất hiện một tia lo lắng đã biến mất không thấy, cô trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ nói tới nói lui, cũng nghe không ra một tia cảm xúc vừa rồi.
46 Diệp Thiên Tuyết quay đầu lại, cười thành tiếng hỏi : "Chuyện gì vậy?" Ngụy Vũ mới lấy được một chút can đảm bây giờ đã mất hết một nửa, cậu ngập ngừng nhìn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt của cô nhìn cậu mang theo ý cười khiến người nào thấy cũng động lòng.
47 Diệp Thiên Tuyết cũng không tức giận, chỉ nhìn anh, giống như xem một đứa bé thích gây náo loạn. Cuối cùng, cô sờ sờ đầu anh, cử chỉ dịu dàng: "Đừng làm loạn, cũng không còn sớm, chúng ta về thôi.
48 Mặt ngoài mọi người hài hòa ăn cơm, nhưng cũng chỉ có Liễu Đan Văn một người là thật theo đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Còn lại mọi người đều tự có tâm sự.
49 Ngay khi Diệp Thiên Tuyết đến Mĩ, Cố Trường Khanh đã gọi điện ân cần hỏi thăm xem cô đã thích ứng với cuộc sống bên đó chưa, sau lại có chút do dự nói với Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, sao con lại quen hạng người như Thi Yến Hàn? Cô ta đến tìm con.
50 Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu cười dịu dàng: "Tiểu Bàn, cậu cho rằng một đời người dài bao nhiêu?"Ngụy Vũ không hiểu tại sao lại chuyển sang đề tài này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là bảy, tám chục năm.
51 Ngụy Vũ bình tĩnh đi tới chỗ hẹn. Cậu không bất ngờ khi Diệp Thiên Tuyết sẽ hẹn gặp mình vào lúc này. Nhưng cậu không đoán được Diệp Thiên Tuyết sẽ nói gì với cậu.
52 Nhìn ánh mắt tò mò của cô, Phó Hoài Minh mỉm cười: "Em cũng biết nhà họ Phó kinh doanh bất động sản. ""Vâng"Phó Hoài Minh nhẹ nhàng trả lời: "Nghề kinh doanh bất động sản này luôn tránh không được quan hệ với xã hội đen.
53 "Muốn xoa bóp không?" Vào một buổi tối nào đó, lúc tắm xong, Diệp Thiên Tuyết đi từ phòng tắm ra thì nghe thấy câu hỏi của chàng trai theo sát ở phía sau mình.
54 Một khoảng thời gian sau khi thi vào trường cao đẳng xong, Diệp Thiên Tuyết lại cảm thấy không còn chuyện gì nên có thể đi. Giống như hoàn thành một chuyện lớn, cô lập tức cảm thấy trống không.
55 "Đã tỉnh rồi hả?" Ngụy Vũ làm như không có chuyện gì sau đó dời tầm mắt đi, nhếch miệng cười một tiếng: "Lập tức tới ngay. " Nhìn cậu ấy trấn định tự nhiên như vậy, trong nháy mắt lại làm Diệp Thiên Tuyết sửng sốt.
56 Lúc Diệp Thiên Tuyết về đến nhà, cảm thấy khờ cả người. Người ở phía sau màn cuối cùng là Phó Hoài Minh. Suy đoán này khiến lòng cô bất an, nhưng từ đầu đến cuối cô không có dũng khí đi hỏi.
57 Cuối cùng, cô lựa chọn trốn tránh: "Cho mình thêm một đoạn thời gian nữa. "Ngụy Vũ âm thầm tha thứ. Nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không nói rõ ràng.
58 Nói đơn giản với Ngụy Vũ, Phó Hoài Minh nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, em. . . . . . đi sao?"Đối mặt với Phó Hoài Minh, tâm tư Diệp Thiên Tuyết trong một lúc rất phức tạp, im lặng một hồi lâu mới trả lời: "Đi.
59 Ngụy Vũ là người đầu tiên nhận ra cả người cô cứng nhắc, cậu đành phải dừng tay lại, quan tâm nhìn sang: "Xảy ra chuyện gì sao?"Diệp Thiên Tuyết hơi đờ đẫn ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lay động.
60 Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có một người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý buộc sau gáy, trên cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi, đang cười híp mắt nhìn bọn họ.