21 Cát Tập Bách thấy Chu Nam càng nói càng căm hận, biết là y thật lòng trợ giúp, hoàn toàn phát xuất từ bản tính trời sinh, xả thân cứu người, quả là một trang hảo hớn, bèn hứa với y khi xong việc sẽ thu xếp cho y một chỗ yên thân, rồi lại cho y biết, mình còn có người đang chờ ở bên kia, giục y mau đưa mọi người lên núi, tìm cách giải cứu những phụ nữ kia kẻo trễ.
22 Lê Tuyết Oánh cũng liền tung mình xuống đất, vừa lúc Từ Ngọc Nhi từ trên bờ tường phóng xuống, Phi Thiên Hồ Lăng Khiêm và Tam Cước Miêu Lỗ Hóa cũng cùng lao đến, một ngọn Hồ Vỹ Côn với ngọn Liên Tử Thương giáp công Từ Ngọc Nhi.
23 Cát Tập Bách vượt qua một ngọn đồi, đã thấy bốn vị cô nương cách mình không xa, liền gia tăng khinh công, thoáng chốc đã đến trước mặt bốn nàng. Giang Uyển Dao đi trước, thấy Cát Tập Bách có vẻ lơ đễnh như nuối tiếc gì đó, băn khoăn thầm nhủ:- Chả lẽ đã nếm mùi khổ sở, hay lại bị hai đóa hoa Lan trêu cợt nữa rồi?Nên giơ tay chặn chàng lại, nói:- Xem Bách ca thơ thẩn như mất hồn thế này, hẳn lại bị hai đóa hoa Lan trêu cợt phải không?Cát Tập Bách lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà tức giận với đàn bà con gái, chỉ nhẹ lắc đầu, uể oải nói:- Đi! Đến Liên Châu!Rồi định dẫn trước đi về phía tây nam.
24 Mọi người thấy Từ Ngọc Nhi đã bị mang đi, thảy đều quyến luyến đứng ngây ra. Lý Hàn Mai cũng gọi Giang Uyển Dao, Tiểu Thúy và Cát Tập Bách đến gần, dặn dò một số điều cần thiết, rồi quay sang lão khiếu hóa nói:- Tiền bối, mọi sự xin phiền lão nhân gia giúp cho, bọn trẻ tinh nghịch, xin lão nhân gia cố gắng chịu đựng một chút!Đoạn vòng tay khom mình thi lễ.
25 Giang Uyển Dao bỗng véo vào bắp tay phải Cát Tập Bách một cái thật mạnh, trừng mắt nói: - Bách ca mà dám hé môi với Hướng đại thúc, hãy liệu hồn, tiểu muội không buông tha đâu.