21 Vạn Uyển cũng nhìn thấy anh, một tay đẩy Tiếu Tồn Chi ra, nước mắt đã rớt xuống. Rõ ràng là không muốn để cho anh thấy, cuống quít mà cúi đầu lau. Tiếu Tồn Chi đến gần Vạn Uyển một bước, cúi đầu nói, "Nước đổ khó hốt.
22 Nước phun bắn tung tóe lên trên mặt, mở mắt có thể nhìn thấy nước vương ở trên lông mi tản ra ánh sáng đầy màu sắc, xuyên thấu qua ánh sáng, chính là nụ cười vĩnh viễn dịu dàng mà bình thản của Tiếu Tồn Chi, giọng nói nhẹ nhàng, tựa như đang nói với Vạn Uyển muốn ăn bữa ăn sáng vậy.
23 Từng đôi khách mời đi vào hội trường, bồi bàn đứng ở cửa đại sảnh nhiệt tình hăng hái, anh bạn trẻ đầy nhiệt tình nhìn từng đôi tuấn nam mỹ nữ này thì vô cùng cao hứng.
24 "Em mang cô ấy về, hành lý của cô ấy đều đang ở chỗ em. " Tiếu Tồn Chi muốn đưa tay ôm lấy Vạn Uyển đã như nhớt dựa vào trong ngực Diệp Dực, Diệp Dực một tay nắm eo của Vạn Uyển, giơ tay lên chặn lại Tiếu Tồn Chi đến gần.
25 Hai người dựa vào rất gần, Vạn Uyển có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Dực lướt nhẹ qua hai má của mình, cũng có thể nhìn thấy xương nhô ra trên sống mũi thẳng đứng của anh, tay nhất thời cảm thấy ngứa và muốn sờ một cái.
26 "Phân tích cụ thể ca bệnh liên quan với báo cáo cuối tuần nộp lên cùng một lúc, nghe rõ chưa?"Đột nhiên âm điệu nâng cao làm Vạn Uyển sợ hết hồn, đầu nặng nề cúi ở góc bàn, Vạn Uyển nhỏ giọng hừ một cái, không ngoài ý muốn nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh mình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thậm chí đã dịch chuyển cái ghế ra.
27 "Hôm nay gặp quỷ, mới hơn nửa đêm đã nhận 7 ca rồi. ""Theo bảng trực ban cứ xuân đến là lại thế, bớt nghĩ đi. Chỉ cần đời trước có liên quan với bệnh viện đều là cánh gà nướng New Orleans.
28 Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên lần thứ ba, Vạn Uyển chuyển người lại tiếp tục ngủ. Phỏng chừng qua rất lâu, Vạn Uyển mơ mơ hồ hồ di chuyển vào bên trong, mơ mơ hồ hồ đụng phải một cái túi, mùi vị thuốc quen thuộc.
29 Vạn Uyển hơi hoảng hốt, Lý Mạc Nhất đã tiến vào rồi. Mang vào gian phòng một mùi nước hoa không thuộc về cô ấy, Vạn Uyển theo bản năng muốn rút tay từ chỗ Diệp Dực về, tiếc rằng Diệp Dực nắm rất chặt.
30 Vạn Uyển cảm thấy có lúc Lý Mạc Nhất thật sự rất tà ác. Ném một câu nói kết quả là bỏ chạy mất tiêu, Vạn Uyển trở về bệnh viện, suy nghĩ một chút không thông, lại ngồi xe buýt về nhà, suy nghĩ một chút vẫn không thông, vì vậy cách nhà ba trạm thì xuống xe.
31 Vạn Uyển cúi đầu nhìn con cá đang thư thả phun bóng khí trong bồn rửa. Người nào đó nói còn chưa khỏi bệnh, muốn ăn cá để bồi bổ thân thể, trước khuôn mặt đầy đau khổ của đầu bếp Vạn Uyển vẫn mạnh mẽ chỉ huy chọn con lớn nhất.
32 Diệp Dực cách rất gần, sóng mũi cao gần như muốn đụng đến cái trán của Vạn Uyển, nói từng chữ Vạn Uyển cũng nghe được rất rõ ràng, cũng có thể cảm thấy hô hấp của anh trong lúc nói chuyện, “Cơm tối chưa ăn, ăn khuya ngon một chút, có ý kiến gì sao?”Và một người đỏ mặt giống như tôm hấp, suy nghĩ trì trệ nên khong phát hiện ra trong lời nói đó có bao nhiêu ý muốn được chiếm tiện nghi a? Diệp Dực đưa lưng về phía đèn đường ôm Vạn Uyển, nụ cười trong mi mắt giấu thật sâu, nhưng khóe miệng khơi lên độ cong lại không làm sao che nổi, “Em nghĩ đi hướng nào rồi, sao mặt lại đỏ thế?”Vạn Uyển xấu hổ không chịu nổi, “Thủ trưởng, tại lời nói của anh không kiềm chế nên khó tránh làm cho người ta sinh ra hiểu lầm!”Diệp Dực nhíu mày, ngón tay thon dài gõ ở trán, liếc mắt Vạn Uyển một cái, “Ý chính là em quả thật hiểu lầm?”“Vậy có ăn hay không?” Vạn Uyển bộc phát!Diệp Dực ngược lại trở nên không vội, hơi khom lưng kéo Vạn Uyển lại, “Nói một chút, hiểu lầm thành cái gì?”Con gái nhà người ta da mặt vốn đã mỏng, vấn đề trực tiếp như vậy, đỏ mặt đến mức gần như muốn nhỏ ra máu rồi, vội vàng chắp tay trước ngực làm bộ dạng cầu xin tha, “Thủ trưởng, em thật sự sai lầm rồi! Em bỏ qua đề tài này được không?”Diệp Dực đứng thẳng lại, gật đầu một cái, đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, “Vậy lát nữa phải nghe lời anh vô điều kiện đấy.
33 Rất ấm áp, rất thoải mái. Hơi nóng, có chút cứng rắn. Vạn Uyển từ trên giường ngồi dậy, tất cả trước mắt quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất, bức tranh nhỏ ấm áp biến thành vách tường màu trắng tinh khiết, tủ sách nhỏ có dây leo biến thành giá sách trang bị rất nhiều tầng sách, còn cái giường này, cái chăn màu xanh sẫm, khăn trải giường nếp gấp rõ ràng, Vạn Uyển vỗ trán, chỉ là ngủ một giấc cùng với Diệp Dực thôi mà, không đến nỗi mụ mị đến thế chứ!Vạn Uyển cảm thấy cái giá của giấc này ngủ quá lớn, trên người thấy dinh dính, bụng còn có chút lâm râm đau đớn, thuận tay cầm ly nước trên bàn bên cạnh lên, một túi thuốc màu trắng khiến Vạn Uyển dừng động tác lại, giống như.
34 “Nói, Diệp đoàn trưởng đi đâu vậy, nếu không phải là chúng ta cố tình tới đây thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa!” Mấy người đứng cách hai người gác cổng không xa, vẻ mặt đều là kinh ngạc mỗi người mỗi vẻDiệp Dực mặt lạnh không nói lời nào, liếc mắt Vạn Uyển vẫn ngồi ở trên đất một cái, “Đứng dậy, Gì nữa!”Vạn Uyển cũng muốn đứng lên, nhưng chân đã tê rần là sự thật, suy nghĩ muốn nhúc nhích cũng không được.
35 Chúng ta xác định được mục tiêu cách điểm đánh dấu trên vĩ tuyến 1km, lần này bối cảnh lại cho chạy máy trợ giúp tác chiến mang đến ảnh hưởng nhất định.
36 Diệp Dực nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vạn Uyển, vẻ mặt nghiêm túc, “Bên trong phòng sân huấn luyện, đi thôi. ”Vạn Uyển sờ sờ bụng, biết rất rõ mệnh lệnh này đã ảnh hưởng đến an nguy cuộc sống, “Hiện giờ em cần ăn cơm.
37 “Anh đứng chỗ ấy làm gì?” Vạn Uyển không tự chủ mà muốn đưa tay đụng vào Diệp Dực ở dưới lầu. Diệp Dực hé miệng cười, cảm giác say đã xông lên đầu, cả đầu căng đau không dứt, ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển phía trên chỉ cảm thấy choáng váng, giơ tay lên day nhẹ cái trán, “Uống hơi nhiều.
38 Hai người đứng cạnh nhau, một anh tuấn khôi ngô, một nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, phối hợp như thế rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người bên cạnh. Diệp Dực cau mày, không thích cảm giác bị người nhìn chăm chú, cũng lười tiếp tục múa mép khua môi cùng với Vạn Uyển.
39 Vạn Uyển bị anh đột nhiên đụng nhẹ như vậy nên rất không quen, ánh mắt của chủ tiệm bên cạnh vô cùng lo lắng ở giữa hai người, cho dù không nhìn cũng có thể cảm thấy đôi mắt kia toát ra vẻ không vui.
40 Thật ra trong suy nghĩ của Vạn Uyển về siêu thị Diệp Dực hay đi với cái siêu thị bình thường bây giờ rất khác nhau, có lẽ sẽ không bình thường như thế này, đông người, riêng tư, rất thích hợp để hẹn hò.