21 Gió thu xào xạc.
Diệp Tiểu Sam nằm trên giường nhìn lá rụng tác đác ngoài cửa sổ.
Cũng biết đây là mùa thu cuối cùng trong đời mình.
Hắn từ trong miệng thổ địa công biết được quyết định của Du Nhi.
22 Tuyết Cầu nghe giận đến con ngươi đỏ bừng!”Hừ,đi thì đi!Cái tên nam nhân không có lương tâm phụ lòng kia,ngươi cho rằng Tuyết Cầu ta đến thăm ngươi sao? Nếu không phải phụ thân chủ nhân cầu xin ta tới tìm ngươi,đánh chết ta cũng không đến!”
Phụ thân chủ nhân?Hắn nói chính là “Người kia”?
Chất chứa oán hận nhiều ngày trong nháy mắt bộc phát!”Tiện nhân kia gọi ngươi đến đây làm gì? Có phải muốn thêm kim ngân tài bảo,để lấy thêm nhiều lão bà,sinh thêm nhiều nhi tử hơn không?”
“Không cho ngươi vũ nhục hắn!” Tuyết Cầu giận đến nhào tới cắn mông y!
“Đủ rồi! Con thỏ kia!” Vân Du hét lớn một tiếng “Nói mau,hắn rốt cuộc bảo ngươi đến tìm ta làm gì?”
Tuyết Cầu bị chủ nhân thống mạ ủy khuất khóc hu hu “Hu hu.
23 Mặt trời nhô lên cao.
Vạn dặm không mây.
Gió xuân từ từ thổi qua,trên con suối nhỏ của Bạch Mậu trấn trôi tới một đóa hoa cúc màu vàng khổng lồ,bên trong mơ hồ truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.
24 Nói về việc kể từ khi Diệp Tiểu Sam được nửa viên nội đan của Bách hoa đại thần,tiên lực bất ngờ tăng thêm hai nghìn năm,cũng không còn là người đốn củi bình thường năm đó.