Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhà Có Chó Dữ Chương 6

Chương trước: Chương 5



Chương 6: Anh dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ giết anh

Đúng ba giờ chiều chủ nhật, Cố Vũ đúng hẹn tới quán cà phê đã hẹn trước.

Mẹ cô đã phải hao tổn bao nhiêu sức lực mới sắp xếp được lần xem mặt này nên đối tượng quả nhiên là tuấn tú lịch sự, anh Hứa thân là luật sư, đã quá ba mươi tuổi, cũng không phải như mấy người ăn nói khoa trương, mà ngược lại rất hài hước, ăn nói đâu ra đấy. Cố Vũ cũng cẩn thận tuân theo ý chỉ của mẫu thân đại nhận, cười không lộ răng, giọng nói nhỏ nhẹ, cuộc gặp gỡ này đều hướng về con đường vui vẻ rộng thênh thang, ngoại trừ việc có một người lén lút trốn cách đó không xa nhìn trộm bọn họ.

Đừng tưởng rằng trốn ở sau cái menu là cô không nhận ra được!

Tiểu tử từ lúc cô ra ngoài đã theo sát rồi, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm như là đại hiệp ẩn thân? Đã theo đuôi đến tận quán cà phê lại còn không biết giấu giếm, một người cao to thế kia, ngồi ở ngay sát bàn của cô, mắt cô mù thì mới không nhìn thấy!

Cùng với anh Hứa ăn xong bữa cơm, sau khi về đến nhà, Cố Vũ dựa ở trước hiện, ôm cây đợ thỏ, không nghĩ rằng đợ một hồi mà không thấy Thành Lệ đâu, cô nghi ngờ nhìn ra phía đằng xa, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mờ, Thành Lệ cầm trong tay gậy đánh bóng chày, ánh mắt âm u đang giằng co với anh Hứa.

“Anh dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ giết anh.”

Sắc mặt anh Hứa trắng bệch, “Này, anh này, tôi…. Anh… Cô ấy… Cô ấy là ai ?”

Thành Lệ cười lạnh một tiếng, sắc mặt như hung thần ác sát , “Anh nói xem?”

Chân anh Hứa run run, “Là … Là Lynda?”

Khóe mắt Thành Lệ giật giật, anh Hứa thấy thế liền nói lại, “Là Mạn Mạn? Còn không phải? Hay là Tiểu Phỉ? Nhược Đình? Anna?”

Anh Hứa còn chưa kịp kể xong, Thành Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Câm miệng!”

Không ngờ đi uy hiếp hắn tự nhiên lại có thu hoạch ngoài ý muốn thế này, nếu như vậy, thì càng không thể cho phép hắn ta lại gần Cố Vũ được.

Anh Hứa nghe lời không hề lên tiếng, mắt mở trừng trừng mà nhìn Thành Lệ chẳng không biết lấy từ đâu ra một cái tách thủy tinh, bỗng nhiên anh ném nó lên không trung, chiếc tách thủy tinh xoay tròn dưới ánh trăng bạc, Thành Lệ lưu loát giơ gậy đánh bóng chày luôn, ngắm trúng chiếc tách, đánh tan thành từng mảnh nhỏ.

“Còn dám gặp Cố Vũ, kết quả của mày, chính là cái chén này.”

Anh Hứa lúc này mới bừng tỉnh, “Hóa ra là cô ấy!”

Hắn vội vàng gật đầu không ngừng, khi Thành Lệ nói “Cút” , hắn đã bò lên ô tô chạy trối chết.

Tiếng động cơ đi xa dần, Thành Lệ mạnh mẽ giẫm lên cái cây nhỏ bên đường, vừa giẫm vừa mắng, “Dám động đến người của anh này, dám động đến người của anh này, mày chán sống rồi!”

Nếu như không phải không muốn gây phiền phức cho Cố Vũ, anh đã sớm cho hắn vài cú đập, đánh cho cái tên khốn nạn này tơi bời như cái cây kia!

Cố Vũ ù ù cạc cạc đứng một bên, nghe anh nói câu “người của anh”, trong đầu đột nhiên bật ra một cái bóng đèn sáng quắc.

Chờ Thành Lệ xả hết tức giận, tâm trạng vui vẻ về đến nhà thì đã thấy Cố Vũ mặt không đổi sắc ngồi ở sô pha. Thành Lệ bất thình lình nhìn thấy vậy, theo bản năng lui về phía sau “ Cô, cô làm sao thế ??”⍊ Cố Vũ hừ một tiếng vô cùng hàm xúc, “Đây đáng lẽ là câu tôi hỏi mới đúng chứ?” Cô hí mắt, “Anh sao thế? Nhìn qua thấy rất thỏa mãn a.”

Đuổi được một con ruồi, đương nhiên anh ta phải thỏa mãn rồi.

Thành Lệ làm bộ giả vờ, “Không, không có, cô nên đi khám mắt đi, có khi lại tăng số rồi đấy.”

“A…” Cố Vũ nhíu mày, Thành Lệ căn bản không dám nhìn cô, mắt đảo xung quanh, bản lĩnh nói nói dối còn không bằng học sinh tiểu học!

Trong lòng Cố Vũ âm thầm lắc đầu, trước đây mắt cô đúng là bị mù rồi mới không nhìn ra được tâm tư của anh. Nghĩ kỹ lại thì tiểu tử này bày đặt không đến thành phố làm nghiên cứu sinh, lại mò đến Cảng Thành này, ký túc xá của trường học có sẵn thì không ở, lại còn muốn ở chung với cô, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ thế mà còn giúp cô nấu cơm giặt giũ dọn dẹp vệ sinh, chỉ hơi chạm vào cô thôi mà mặt đã đỏ đến tận mang tai, hóa ra là cậu ta đã sớm ủ mưu từ trước rồi!

Thằng nhãi này nhịn lâu như vậy, nghẹn lâu như vậy, miệng so với ngọc trai còn ngậm chặt hơn, sống chết không chịu mở miệng, làm hại cô cho rằng mình có ý đồ xấu xa với người nhà nên buồn bực không vui, ên này đúng là tội không thể tha thứ!

Thấy Cố Vũ không nói lời nào, Thành Lệ liền tự mình trấn đinh, tay cầm gậy bóng chày đi vào trong phòng, lại nghe thấy ở phía sau Cố Vũ gọi điện thoại, “A? Anh Hứa a, tôi rất thích anh, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?”

Thành Lệ lập tức thở gấp chạy ào lên, giật lấy điện thoại của Cố Vũ rồi quát to, “Người kia là tên khốn! Cô đừng thích hắn!”

Cố Vũ giả vờ tức giận, “Anh làm sao thế ? Vất vả lắm tôi mới tìm được người mình thích, vì sao tôi không thể thích được? Đưa điện thoại cho tôi mau lên!”

“Không được, không được!” Thành Lệ nhanh chóng giải thích, “Tên khốn kia là một tên sở khanh, trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu không kể hết!”

“Sao anh biết?”

“Tôi vừa ép hắn nói!”

“Anh ép hắn? Vì sao?” Cô không cho anh cơ hội thở dốc, “Anh ta là sở khanh, người bị hại là tôi mới đúng, anh tức giận như thế làm gì ? Hả ? Nói mau !”

“Bởi vì… Bởi vì…” Mặt Thành Lệ đỏ lên, thở hồng hộc đối mặt với Cố Vũ, rồi đột nhiên anh ôm lấy cô, “Tôi thích em!”

Mặt của cô bị ép vào ngực anh, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của anh, còn có lời thông báo đầy tức giận kia nữa.

“Tôi thích em!”

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 7 – Hoàn Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1

Xem Chương Mới Hơn »

Loading...

Xem tiếp: Chương 7 – Hoàn

Loading...