Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhà Có Chó Dữ Chương 2

Chương trước: Chương 1



Chương 2: Bề ngoài hung dữ, bên trong dịu dàng

Nam nữ hỗn chiến, đương nhiên người thất bại là Cố Vũ. Cô bị Thành Lệ coi như bịch cát mà ném xuống, cả người đau nhức, may mà Thành Lệ còn có lương tâm, những ngày nghỉ đều đặc biệt lái xe đón cô tan ca.

Mà xe riêng của anh chính là một chiếc Harley Davidson [1].

[1]

Ôi, hình như người nào học y đều cưỡi loại xe này hay sao? Thà anh đi xe đạp còn đẹp hơn!

Nghĩ như vậy là bởi vì vài ngày gần đây cô bị đám đồng nghiệp vây quanh hỏi han đủ điều, Cố Vũ đau đầu đến mức muốn nứt ra, chỉ muốn kéo Thành Lệ trốn đi chỗ nào đó.

Tiểu Hi đi cùng cô ra cửa vừa nhìn thấy Thành Lệ đứng dựa trên xe, liền kích động mà vẫy tay, “Oa, xe đẹp! Người cũng đẹp a!”

Cố Vũ mệt mỏi trả lời, “Em đến khoa mắt khám đi.”

“Nào có? ! Chắc tại ngày ngày chị đều gặp anh ấy nên mới không có cảm giác a.” Tiểu Hi khen đại gia Thành Lệ nức nở, “Nhìn người này tuy rằng bên ngoài không lành hiền cho lắm nhưng mà thực sự là tâm tư rất đơn thuần, có khi còn vô cùng dịu dàng nữa chứ.”

Nếu như từ bé đến giờ cô không bị Thành Lệ xem thường không chừng cô đã tin tưởng chuyện ma quỷ mà Tiểu Hi nói cũng nên.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi đến cạnh Thành Lệ , anh vừa thấy có người ngoài đến, mi tâm đã nhíu chặt lại đến mức có thể ép chết một con ruồi.

Cố Vũ giới thiệu, “Thành Lệ, đây là bạn của tôi, Tiểu Hi.”

Ngoài dự đoán của Cố Vũ, Thành Lệ rất có lễ phép mà chào hỏi Tiểu Hi, “Chào cô, tôi là Thành Lệ.”

Hai mắt Tiểu Hi sáng lên, lập tức bắt chuyện với Thành Lệ, trọng tâm câu chuyện ttừ chuyện công việc cho đến chuyện thời tiết, Cố Vũ đứng ở một bên, y hệt như vật trang trí.

Giây phút Thành Lệ đối mặt với Tiểu Hi thì khóe môi anh cong lên, trong lòng Cố Vũ cảm thấy không thoải mái, với cô thì toàn dùng mấy lời độc ác lại còn soi mói, với cô gái khác thì bày ra bộ mặt ôn hòa.

Đúng là đồ đểu , không thể trông mặt mà bắt hình dong được!

Từ lúc đó, Tiểu Hi tựu thường xuyên nhắc đến Thành Lệ, Cố Vũ nghi ngờ hỏi, “Em thích cậu ta à?”

Tiểu Hi thiếu chút nữa thì phun ra cả ngụm trà, “Khụ, sao, sao chị lại nghĩ thế?”

“Em ba câu đều nhắc đến cậu ta, còn tung hô cậu ta lên tận trời, không phải thích là vì cái gì?”

“Em khen anh ấy chẳng phải là muốn chị …” Tiểu Hi nhìn cô một lát rồi lắc đầu , “Gỗ mục không thể khắc a, gỗ mục không thể khắc a.”

Cô vừa cất lời, Cố Vũ đã khẳng định được suy đoán của mình, vài ngày đều không vực dậy được tinh thần. Sau khi về nhà, Cố Vũ mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế sô pha, Thành Lệ thấy thế, bình tĩnh dạy bảo cô, “Cô ngồi kiểu gì vậy? Váy chạy cả lên lưng rồi kìa!”

“Yên tâm, tôi mặc quần váy rồi.”

Thành Lệ mặt đỏ rần rần, cắn răng nói, “Không phải là vấn đề này! Cô, cô … Tôi còn ở đây, cô không thể rụt rè một tí à ? Đúng là không ra thể thống gì cả!”

Một chút nhẫn nại đều bị phá tan, Cố Vũ đứng bật dậy, tức giận hướng về phía anh, “Anh quá đáng thế hả, tôi nghỉ ngơi một tí cũng không được à? Chẳng qua là do anh không vừa mắt tôi chẳng phải sao! Một ngày không mắng tôi thì trong lòng anh ngứa ngáy lắm đúng không ? Đã ghét tôi như thế, thì đừng có sống cùng tôi nữa! Tôi đối với anh có tệ bạc đâu ? Khi còn bé ai mua kẹo cho anh ăn, ai giúp đỡ anh, vậy mà anh lại dám lấy oán trả ơn, càng lớn càng không để tôi vào mắt, tôi chịu đựng anh đủ rồi!”

Oán khí của cô đọng lại đã bao nhiêu năm rồi, cô tự nhận mình rất có thái độ của trưởng bối , luôn chăm sóc cho Thành Lệ , đến đâu cũng để ý đến anh, anh lúc nào cũng chỉ biết khinh thường nỗ lực của cô, lại còn cười nhạo món quà sinh nhật của cô tặng cho anh là ấu trĩ không thú vị.

Dù có ấu trĩ không thú vị, thì cô cũng phải đổ cả nửa tháng tiền lương vào đó, vắt óc suy nghĩ để mua cho anh!

Cố Vũ thở hồng hộc , mặt đỏ bừng bừng chỉ thẳng vào Thành Lệ, nói một câu rồi chạy thẳng vào phòng, “Còn nói ghét tôi nữa, tôi cũng ghét anh!”

Cô chui vào trong chăn, tức giận chỉ muốn bật khóc.

Cô ở nhà họ Hàn từ trước đến nay chỉ là người ngoài, cho dù có cố gắng thế nào thì cũng không bao giờ được anh công nhận.

Trái tim bị chua xót khổ sở bị đè ép, Cố Vũ rơi nước mắt, nằm ở trên giường mê man, lát sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Thành Lệ rón ra rón rén đi đến ngồi xuống bên giường, cởi giày và áo khoác giúp Cố Vũ , rồi lại nhét cả người cô vào chăn, “Xin lỗi.”

“Hừ hừ…”

“Tôi, tôi không có ý nghĩ đó…”

Lúc này Cố Vũ đã mơ màng ngủ, đột nhiên thấy trên trán mát lạnh, có một cảm giác mềm mại như lông chim, phảng phất như là một nụ hôn.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 7 – Hoàn Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1

Xem Chương Mới Hơn »

Loading...

Xem tiếp: Chương 3

Loading...