Nhà Có Chó Dữ Chương 5
Chương trước: Chương 4
Chương 5: Người hung dữ đến đâu cũng sẽ có lúc mỉm cười
Đúng lúc Cố Vũ ước gì không thấy Thành Lệ xuất hiện trong cuộc sống của mình, thì anh lại khác thường mở rộng diện tích đất đai, bất cứ lúc nào rảnh rỗi đều đi đón cô tan làm.
Thấy anh nghiêng người dựa vào tường ở đại sảnh, tim Cố Vũ đập loạn, “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi không thể đến à?” Nhìn qua có vẻ tâm trạng Thành Lệ rất tốt, khóe môi cong lên càng khiến cho tim của Cố Vũ đập nhanh hơn.
Thành Lệ liếc mắt nhìn cô rồi dũng cảm nắm lấy tay cô kéo đi, “ Cô muốn ăn cái gì?”.
“Hả?”
“Hỏi cô muốn ăn cái gì, ngày hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
Bên ngoài? Cô nam quả nữ? Bữa cơm dưới ánh nến? Cháu trai lớn với bác nhỏ? ! Chuyện này không phải dung túng ấy ý nghĩ của cô đấy chứ?
Cố Vũ nghiêm khắc cự tuyệt, “Tôi muốn về nhà ăn trứng cà chua.”
Thành Lệ giận dữ, “Tôi đã đặt chỗ rồi! Không muốn đi cũng phải đi!”
“… Ép mua ép bán a.”
Liên tiếp vài ngày đều như vậy, Cố Vũ không chỉ có không có thời gian tiêu diệt mọi ý niệm của cô với Thành Lệ trong đầu, mà hình như càng có xu thế ngày càng trầm mê, trong lòng cô hiện giờ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho đúng.
Hôm nay lúc Cố Vũ tan làm, thấy Thành Lệ không đến đón cô, nhớ lại hôm qua anh bảo anh có ca trực, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi đến bệnh viện quốc tế, đứng chờ trước cửa viện, cô mới giật mình, phải chạy đi thôi, thế nhưng mà đi được vài bước lại xoay người nhìn về phía tòa nhà đồ sộ dưới ánh chiều tà, dù sao thì cũng phải có đi có lại, cô hạ quyết tâm đi thăng về khoa tim mạch của Thành Lệ.
“Không việc gì cả, làm bác, tìm đến cháu trai lớn cùng ăn cơm tối không phải chuyện lạ? Hoàn toàn không thành vấn đề! Quan tâm một chút đến cháu trai lớn làm việc cực khổ là việc nên làm chẳng phải sao? Hoàn toàn không thành vấn đề!” Cố Vũ vừa đi vừa tự hỏi vừa trả lời, cuối cùng tâm lý đã vững vàng, nhưng mà còn chưa đến phòng làm việc của Thành Lệ , đã thấy anh đang đứng ở đầu hành lang, cười nói với một y tá nhỏ.
Cố Vũ không rõ nguyên do tự nhiên hoảng hốt, chột dạ chạy đi nấp vào một góc.
Cô cố gắng lục lại ký ức, nhưng từ đầu đến cuối không hề tìm ra hình ảnh Thành Lệ mỉm cười với ngwofi con gái khác, nhưng mà hôm nay nhìn hình ảnh anh mỉm cười thân mật với y tá nhỏ kia, nhất định là…
Ai, người hung dữ đến đâu, đối mặt với vợ, cũng phải mỉm cười chứ.
Trong lòng Cố Vũ mơ hồ đau nhói, khi đã nhận ra hiện thực, cô và Thành Lệ là quan hệ bác với cháu, dù không có quan hệ huyết thống thì cũng không có cơ hội cho cô.
Buổi tối , Cố Vũ nhận được điện thoại của mẹ, hiếm thấy lúc nào cô lại đồng ý với yêu cầu đi xem mặt của mẹ đến thế.
Lão nhân gia ở cách thiên sơn vạn dặm vẫn có bản lĩnh điều khiển con gái đi xem mặt, là vào ngày chủ nhật, Cố Vũ nhận được một bức thư, trong đó là thời gian địa điểm và nhân vật xem mặt, mẹ cô dặn đi dặn lại, “Người ta là luật sư, con phải thục nữ một chút, đừng cười hô hố như bác con, cố gắng ngậm miệng lại, ít nói thôi, ít nói đấy nhé ! Có hiểu không?”
Cố Vũ âm thầm oán giận, phải là người cô cực kỳ yêu thích thì mới có thể vượt qua nửa cuộc đời được chứ, nhìn Thành Lệ nhà người ta đi, quăng cô đến mức mặt mũi bầm dập, lúc nào cũng soi mói cô… Mà khốn thật, sao lại nhớ đến anh ta chứ!
Lắc đầu vứt hình ảnh của Thành Lệ sang một bên, Cố Vũ bắt đầu mở tủ ra tìm quần áo.
Hôm qua Thành Lệ trực buổi tối, sáng nay mới về, ngủ một mạch đến chiều tối mới tỉnh ngủ, định qua phòng bếp tìm đồ ăn thì đi ngang qua phòng Cố Vũ, thấy cô đang lục tung đồ lên, không khỏi tò mò, “Cô đang làm gì thế?”
Động tác của Cố Vũ cứng đờ, sau đó làm như chẳng thèm để ý mà trả lời, “Tìm quần áo đẹp để mặc.”
“Đẹp… Quần áo?” Bình thường cô không quan tâm đến vẻ ngoài, quần áo toàn mặc đại, không quan tâm có đẹp hay không, Thành Lệ trong nháy mắt tỉnh táo, chau mày, “Cô định làm gì?”
Cố Vũ đối đáp trôi chảy, “Xem mặt.”
Thành Lệ ngây người trong chốc lát, không dám tin tưởng hỏi lại, “Cô nói cái gì?”
Cố Vũ đưa lưng về phía anh, “Xem mặt.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ.
Mặt trời lặn dần, ánh chiều tà vàng nhạt bao phủ cả căn phòng.
Thành Lệ hỏi khô khốc, “Vì sao… Vì sao đột nhiên lại muốn… Muốn đi xem mặt?”
Vì sao, cũng bởi vì anh đấy!
Cố Vũ ôm chiếc váy vất vả mãi mới tìm được, tức giận quay về phía anh , “Có người nói nếu qua ba mươi tuổi mà không kết hôn là phạm vào trọng tội rồi ! Tôi đã hai mươi sáu rồi, nếu không tận dụng cơ hội thì phải chờ ngồi tù à?”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 7 – Hoàn Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »
Xem tiếp: Chương 6