Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhà Có Chó Dữ Chương 3

Chương trước: Chương 2



Chương 3: Chiến tranh lạnh cũng có thời hạn hiệu lực

Cố Vũ đơn phương tiến hành chiến tranh lạnh với Thành Lệ, cô không thèm nghe lời anh nói, Thành Lệ phê bình cô ngủ muộn quá hay là ăn nhiều, cô đều coi như là không nghe thấy.

Thành Lệ sốt ruột, đi khắp nơi xin giúp đỡ, kết quả có hàng nghìn đáp án, khiến anh lại càng đau đầu hơn.

Đúng là một đám dở hơi không thể dựa dẫm!

Thành Lệ giận đến mức không thể kìm nén, nắm chặt điện thoại trong tay đôi mắt âm u, Cố Vũ vừa từ trong phòng đi ra, thấy anh như chó dữ dưới địa ngục, cả người run lên, dậm chân huỳnh huỵch đi ra ngoài.

Cô, cô tuy rằng quyết định muốn tức giận với anh, thế nhưng … Vẫn sợ cái người kia bày ra bộ dạng xấu xa. Cháu trai lớn không đi làm côn đồ đúng là đáng tiếc thật.

Thấy Cố Vũ thay giày, Thành Lệ lên tiếng, “Sao cô lại phớt lờ tôi?” Cố Vũ không nói⠬ời nào.

Thành Lệ tiến lên túm lấy cánh tay cô, “Tôi hỏi sao cô lại phớt lờ tôi, nói.”

Cố Vũ hất tay anh, “Anh dám có thái độ này với trưởng bối hả? Không có trên dưới gì cả ! Đang là cuối tuần tôi muốn ra ngoài xả hơi anh cũng quản ? Tránh ra!”

Cô đeo balo trên vai, mở cửa ra định chạy ra ngoài, Thành Lệ tức giận chạy ra cửa theo sát phía sau Cố Vũ. Anh vẫn duy trì khoảng cách ba bước chân với cô, theo đuôi Cố Vũ vào siêu thị, chẳng nói chẳng rằng giành lấy xe đẩy của cô, cùng cô chọn mua đồ, trả tiền, xách đồ. Có anh ở đây, Cố Vũ trong mắt người khác, rất giống một tiểu thư được người của tổ chức xã hội đen cung phụng.

Dừng lại trước vạch kẻ giành cho người đi bộ, Cố Vũ không thể nhịn được nữa, đoạt lấy cái túi đựng đồ của cô, “Rốt cục là anh muốn làm cái gì thế?”

Thành Lệ vươn cổ ra, ôm chặt túi đồ trước ngực, sống chết không cho cô cướp đi, “Tôi, tôi và cô cùng nhau đi mua đồ.”

“Đấy là đồ của tôi, trả đây!”

“Cô phải đồng ý không giận tôi nữa, tôi sẽ trả lại cho cô!”

Chuyện này, có còn vương pháp nữa không vậy? Cầm đồ của cô rồi uy hiếp cô?

Cố Vũ tức giận giậm chân bình bịch, mắt thấy đèn đỏ chuyển sang xanh, liền bị đẩy theo dòng người đang tiến về phía trước, nhưng lại không ngờ bị vấp, tưởng như sắp chết thảm dưới bàn chân của vô số người, nhưng mà Thành Lệ chạy nhanh đến, dùng lực kéo lấy cô ôm vào trong ngực.

Mùi hương nam tính vừa xa lạ vừa quen thuộc ập vào người, trong nháy mắt, mọi âm thanh xung quanh như xa tít, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, tiếng đập thất thường.

Hai người an toàn đi sang bên đường, thấy ánh mắt mọi người đều chiếu sang đây , mặt Cố Vũ mặt đỏ tới tận mang tai liền thoát khỏi cái ôm của Thành Lệ , trong đầu loạn như cào cào, không biết phải nói cái gì.

Thành Lệ cũng luống cuống tay chân, đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cố Vũ, áp lực bị kìm nén trong lòng bỗng dưng bộc phát, “Tôi, tôi …”

“Được rồi, đồ của tôi đâu ?” Cố Vũ đột nhiên phát hiện hai tay Thành Lệ trống trơn.

Lúc này những lời Thành Lệ định nói mắc ngay ở cuống họng, trên khuôn mặt lập tức như có mấy tia hung ác bắn ra tứ phía , “ Lúc này còn quản mấy thứ kia làm cái gì!”

Cố Vũ trừng mắt với anh, “Vì sao mặc kệ?” .

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện ra cái túi đồ màu xanh ở bên đường đối diện, không chờ cô vui vẻ, có một người qua đường đứng tại đó nhìn qanh rồi cầm cái túi lên quay người bỏ chạy.

Cố Vũ và Thành Lệ ngẩn tò te, liếc nhau, không hẹn mà cùng đuổi theo điên cuồng, “Trả đồ của chúng tôi đây!”

Nhưng mà tiếng hét của hai người bị chìm trong tiếng xe cộ, Cố Vũ trách móc Thành Lệ, “Đều tại anh!”

“Khi đó cô sắp bị người ta giẫm vào, đương nhiên là tôi phải quan tâm cô chứ!”

Cố Vũ trong lòng ấm áp, nhưng vẫn mạnh miệng nói , “Thì anh cũng không thể…”

“Mấy thứ kia đều là tiền của tôi, cô tiếc cái gì chứ!” Thành Lệ nổi trận lôi đình, kéo tay Cố Vũ trở về, “Nếu muốn thì đi mua lại là được, tôi mua cho cô.”

Anh dừng bước, nhưng không quay đầu nhìn lại, Cố Vũ ngẩng đầu lênh nhìn, chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh, giữa trưa ánh nắng chiếu xuống, phảng phất màu đỏ như là máu.

“Chúng ta… Chúng ta hòa nhé.”

“Hả?”

“Tôi nói là…” Thành Lệ tức nghẹn họng, “Đều là tôi không tốt, cô đừng giận nữa nhé.”

“…”

Anh nắm chặt tay, Cố Vũ rõ ràng địa có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của anh, khi nghe lời xin lỗi và thỉnh cầu của anh, trái tim không hiểu sao nhói đau một cái.

“Được.”

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 7 – Hoàn Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1

Xem Chương Mới Hơn »

Loading...

Xem tiếp: Chương 4

Loading...