21 Chương 22 Một chén súp gạch cua đang sôi được bọc kỹ, một chén cháo hoa, thêm một đĩa su hào trộn chua cay nhỏ. Bữa ăn như vậy với người luôn “ăn đủ no” là Tiết đại phu thì xem như khá phong phú.
22 Chương 23 Sau giờ ngọ, trong thành Cô Tô, Khang Huy trà lâu. Giờ ngọ: từ 11 đến 13 giờ Người kể chuyện vừa nói vừa phun nước miếng tứ tung trên đài, nói rất hăng say:“Chuyện xưa kể rằng Nam hiệp rời tửu quán, lặng lẽ đi theo Hạng Phúc.
23 Chương 23 Sau giờ ngọ, trong thành Cô Tô, Khang Huy trà lâu. Giờ ngọ: từ 11 đến 13 giờ Người kể chuyện vừa nói vừa phun nước miếng tứ tung trên đài, nói rất hăng say:“Chuyện xưa kể rằng Nam hiệp rời tửu quán, lặng lẽ đi theo Hạng Phúc.
24 Chương 24 Ninh Vọng Thư còn chưa kịp ngạc nhiên, có một người nữa phi thân qua, vội la lên: “Tỷ, tỷ bị thương!”“Tiểu Thất?”Tiểu sư muội Mạc Nghiên vốn nên ở Khai Phong cũng xuất hiện lúc này, Ninh Vọng Thư ngẩng đầu nhìn sang, đi cùng sư muội còn có một vị công thử mặc áo xanh, ánh mắt lịch sự nho nhã, anh khí nội liễm.
25 Chương 25 tq5Bên bờ Thái Hồ, liễu nhẹ buông xuống. “Không biết sư đệ ta đã phạm phải chuyện gì?”“Án này có ảnh hưởng quá lớn, vì suy nghĩ cho cô nương, thứ cho Triển mỗ không nói rõ.
26 Chương 26 Đêm nay trăng sáng sao thưa, thời tiết rất đẹp, đủ loại du thuyền thuyền hoa đi lại tấp nập trên Thái Hồ, tiếng hát lượn lờ, gió mang hơi nước phả vào mặt.
27 Chương 27 Nghe hai người nói chuyện, Hàn Chương còn có thể hiểu một ít, những người khác thì chẳng hiểu gì cả. Đương nhiên Lâm Vũ Phi cũng không hiểu, nhưng hắn có thể hiểu quan hệ của hai người rất tốt, bèn cười nói: “Không uổng công Ninh cô nương gọi ngài là Nam Cung đại ca, ngài quan tâm Ninh cô nương như vậy, làm ta cũng muốn gọi ngài là đại ca.
28 Chương 28 Vừa về tới Nam Cung gia, mưa liền rả rích rơi xuống. Nam Cung Nhược Hư nằm im trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Hình như mùa thu năm nay đặc biệt nhiều mưa.
29 Chương 29 “Ninh cô nương…” Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, “Nàng biết rõ bệnh của ta…”“Gọi ta là Vọng Thư là được. ” Nàng ngắt lời hắn, “Bệnh của chàng ta đã biết từ lâu, từ từ chữa là được.
30 Chương 30 Cho dù trời mưa, buổi sáng ánh mặt trời vẫn rọi khắp, trong Nhân Phong võ quán vẫn là một mảnh tĩnh mịch. Thường ngày, vào giờ này có ít nhất hai mươi mấy thanh niên đang múa đao luyện quyền ở giáo trường, vô cùng náo nhiệt.
31 Chương 31 Con mắt của hắn đỏ như sắp chảy máu, lạnh lùng nói: “Cô không giữ chữ tín, lẻn vào lăng mộ, đánh cắp bảo vật!”“Ta không làm! Trong mộ các ngài có bảo vật gì ta còn không biết, nhưng nếu là ta để ý bảo vật, đã lấy cắp, vậy ta đến gặp ngài làm gì! Ngài luôn mồm nói là ta lấy, chẳng lẽ ngài đã tận mắt thấy ta trộm mộ, lại tận mắt thấy ta hạ độc hay sao!”“Không là cô thì còn có thể là ai?”“Ngài vô lý vừa thôi, nhà ngài đã có bảo bối, người để ý chắc gì chỉ có mình ta, sao ngài biết không phải là người khác lấy!”Vương Nhân Tương bị nàng nói đến sửng sốt, trong lòng cũng sinh ra vài phần nghi ngờ.
32 Chương 32 Hắn bất đắc dĩ cười cười, một lát sau lại thấy Nam Cung Lễ Bình bước vào. “Đại ca! Sao Ninh cô nương vội vã đi ra vậy?”“À, nàng có một người bạn bị bệnh rất nặng, muốn mời Tiết đại phu qua xem.
33 Chương 33 Mắt thấy Tiết đại phu chuẩn bị giúp Vương Nhân Tương khử bọc mủ, mùi tanh tưởi trong phòng càng tăng lên, dường như không thể hít thở. Nàng đặt thuốc xuống rồi đi ra ngoài, ngồi một mình.
34 Chương 34 Thành Cô Tô, nhã gian tầng hai của khách sạn Tử Vân. Mạc Nghiên ngồi tựa vào bàn, chống má, mắt đảo qua đảo lại, sau một lúc lâu, đột nhiên không kiên nhẫn nói: “Nếu không, trực tiếp đi bắt một chưởng quầy hiệu cầm đồ nào đó lại đây, rồi bắt hắn tuyệt đối không nói ra là được.
35 Chương 35 Muộn rồi, trăng sắp lên đỉnh đầu rồi, mấy áng mây bạc lơ đãng bay tới bay lui, làm mặt hồ được phủ ánh trăng bàng bạc cũng là lúc sáng lúc tối.
36 Chương 36 “Không biết công tử bị bệnh gì?” Thấy thần sắc Nam Cung Nhược Hư khá tiều tụy, lại nghe hắn như vậy nói, Triển Chiêu không khỏi tò mò nói, “Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ am hiểu sâu y thuật, nếu công tử đồng ý, Triển mỗ có thể giới thiệu.
37 Chương 37 “Hai chồng này đều là sổ kế toán giả của năm ngoái. ”Chỉ mới dùng nửa canh giờ, Nam Cung Nhược Hư đã xem sơ qua hai chồng sổ sách, nói với Triển Chiêu và Mạc Nghiên đang chờ bên cạnh.
38 Chương 38 Ninh Vọng Thư cười lạnh nói: “Nếu hạ độc hại ông, tất sẽ sợ sau này ông sẽ tìm tới hắn. Có thể hắn cũng sợ ông. ”Vương Nhân Tương nghe vậy, im lặng một lúc lâu, rồi giãy dụa xuống giường, nói:“Tối nay, chúng ta phải ra mộ kiểm tra thử.
39 Chương 39 Nhờ ánh lửa, Vương Nhân Tương thấy sắc mặt hai người âm tình bất định, đã hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, thấp giọng nói: “Ta cũng biết cách này có chút quá đáng, nhưng di mệnh tổ tiên ở đó, ta cũng không dám tự tiện sửa đổi.
40 Chương 40 Cho dù ánh sáng mờ ảo, bọn họ vẫn nhìn ra bờ môi của hắn có hơi run run. “Trên mặt đất có rớt rất ít vụn gỗ, là lúc cạy đinh ra để lại. Tuy rằng đinh vẫn ở chỗ cũ, nhưng có thể thấy được dấu vết long ra.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 30