61 Trên giang hồ có rất nhiều truyền thuyết về Diệp Song Tịnh. Nhưng truyền thuyết về Bất Bại nữ hiệp Phù Bình còn nhiều hơn. Nghe nói, Minh chủ võ lâm và Bang chủ các đại bang phái trên giang hồ đều nghe theo mệnh lệnh của nàng.
62 “Mà con… Tiểu Tịnh…”, Phù Bình quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ cười một tiếng, sau đó bay vút lên không, tựa như một con thiên nga duyên dáng cất cánh lùi dần về sau.
63 Bầu không quang đãng, ánh dương ấm áp, trên dòng sông như dải lụa trắng mềm ngăn đôi thảo nguyên, có một chiếc thuyền buồm trắng lướt sóng gió mà đi. Trước mũi thuyền, một nam một nữ đứng sóng vai nhau, trầm mặc ngắm nhìn biển nước mênh mông vô hạn trước mắt, bầu trời bao la xanh thẳm in trong đáy mắt họ, toát ra đầy khí thế và hy vọng.
64 “Ưm…” Lúc này bên cạnh vang lên một tiếng rên, mọi người nhìn sang, thì ra là Triệt Thủy dần dần tỉnh lại, nhất thời cả đám người đều nhào đến.
“Lâu chủ!”
“A Triệt!”
Triệt Thủy nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt và đầu bên trái đau đến dữ dội.
65 Rạng sáng như sương, mây trắng như biển, mặt trời bắt đầu chậm rãi nhô lên, ánh sáng chan hòa khắp phía.
“Lên trên chút nữa được không?”. Giọng nói trong trẻo vang lên, ngay sau đó, gió lớn thổi lay động cả rừng cây, một bóng người lao vút qua.
66 Trong rừng Giang Nam, một mảng trắng xóa, rừng trúc xanh xanh, dòng suối biếc.
Mây mù cuộn quanh, nhìn qua giống như trời vừa gió tan mưa tạnh, hơi nước vẫn còn dày đặc.
67 Bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ, mọi vật đều yên ắng. Nhóm người ở trên thảo nguyên bằng phẳng tìm thấy một mảnh sân bãi tương tự phế tích, chỉ thấy xung quanh toàn những mỏm đá khổng lồ, giống như là lăn từ trên núi xuống, sau đó dừng lại hết ở đây.
68 “Đúng là gọi mãi mà không tỉnh”. Trữ Đô nhíu mày nhìn tỷ tỷ mình, hai người cùng nhìn về phía nhóm người đang ngủ say trên mặt đất, chỉ thấy bọn họ đều đang nghiêng trái nghiêng phải ngủ, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
69 “Ư…”. Triệt Thủy khẽ động đậy đầu ngón tay, ánh mặt trời chiếu chói khiến hắn phải đưa tay che mắt lại, vừa tỉnh táo được một chút, đã cảm thấy huyệt thái dương đau buốt, mở mắt định ngồi dậy, đầu lại đau như muốn nứt ra, không tài nào dậy nổi.
70 Chim thú chạy loạn, bóng cây đong đưa, phía sau con đường hình như có động tĩnh.
Triệt Thủy đột nhiên quay đầu, hi vọng lại trông thấy hai bóng người quen thuộc, nhưng ngoại trừ con đường hẹp quanh co và rừng cây u ám thì không nhìn thấy gì khác.
71 Tập Tuyền đứng ở giữa vòng tròn kia, thấy bọn họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng lại cử ra Mai Hoa có võ công thấp nhất, bất giác cười lạnh, giọng nói nhẹ nhàng thanh nhã: “Hừm, thương lượng lâu như vậy, rốt cục lại đẩy kẻ vô dụng nhất ra, các ngươi thật sự không muốn qua cửa này, hay là muốn hại chết cái ả ta?”
Nói xong liền phất tay áo, Côn Minh đao lóe lên ánh bạc sáng quắc: “Tốt thôi, mượn kẻ này thử bản lĩnh trước đi!”.
72 “Nhanh lên, đứng lên đi… Mai Hoa…” Song Tịnh ở cạnh lẩm bẩm, hai tay nắm chặt nhìn người phía trước.
“Ngươi cho rằng…” Tập Tuyền một cước đá văng Mai Hoa ra thật xa: “Đi theo tiểu nha đầu đã nhiều năm không ra giang hồ này hồ đồ mấy tháng, thì đủ sức cùng ta giao đấu sao?” Ả ta lại nhanh chóng đón lấy Mai Hoa trước khi nàng rơi xuống, cầm cổ tay hung hăng ném lên trên, khi Mai Hoa rơi xuống lại nhắm ngay quai hàm của nàng, đánh thật mạnh: “Đừng quá vênh váo!”
“Sư phụ của ngươi cũng không thắng được ta!” Ả dùng chuôi đao đập vào bả vai nàng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Mai Hoa nhịn xuống một kêu rên.
73 Triệt Thủy lau mồ hôi trên trán, có chút thở dốc nhìn lên, chỉ thấy mây trắng quẩn quanh, rừng cây xanh biếc, phía trên sườn núi không xa, có một vách đá nhô ra, phía trên đó, có thể nhìn thấy có một khoảng sân bằng phẳng màu trắng giống nơi Mai Hoa và Tập Tuyền quyết đấu, chẳng qua là nhiều hơn mấy cột đá, mà bởi vì đã trải qua mưa gió quá lâu, nên có vẻ hoang tàn đổ nát, không bằng lôi đài của Bát đường chủ và Hãn phu nhân, là mặt đá cẩm thạch sáng bóng trơn láng.
74 “Rốt cuộc là vì sao?!” Triệt Thủy khom người, bổ tới cột đá phía trước, vô số mảnh vỡ bắn ra, hắn vung quạt, nhưng lại tạo thành một đường gió lốc, xoáy về phía Hoa Vô Song: “Phi Ưng Bảo suy tàn cũng phông phải mới ngày một ngày hai, ngươi vì sao nhất định phải liều mạng lấy được bí quyết của Thiên Hiệp Lâu?”
“Cho dù ta nói, ngươi có thể hiểu được sao?” Hoa Vô Song cũng bị chọc giận, tái mặt quát lên, vung trường kiếm, cản đá vụn ào ào bắn tới mưa: “Ta chỉ là muốn hợp nhất Kiếm Nhu sơn trang và Phi Ưng Bảo thành một thiên hạ đệ nhất bang phái, không cần lí do gì cả! Chỉ là nguyện vọng, ta và ngươi không giống nhau!”
Ngươi làm sao hiểu được, đối với ngươi, quan trọng nhất chẳng có gì ngoài Song Tịnh và Huyền Sinh, ngươi có thể vì nhi nữ tình trường mà vứt bỏ mọi vinh quang, sao có thể hiểu được trách nhiệm nặng nề thế nào?
“Khốn kiếp! Ai nói ta không hiểu!” Tri kỷ lại là kẻ địch, huống chi Triệt Thủy cũng coi như đã là bạn lâu năm của hắn, đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì.
75 Xuân thâm vi vũ tịch, mãn diệp châu thoa thoa. *
*Tạm dịch: Đêm mưa xuân cô tịch, lá ngọc rơi rơi đầy.
Lúc Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã cùng chạy tới nơi Triệt Thủy vừa đại chiến với Hoa Vô Song, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
76 Ô vân mãn thiên sương tuyết phiêu, ngộ dĩ sơn loan thị thiên đoan. *
*Tạm dịch: Mây đen đầy trời sương tuyết bay, nhận nhầm dãy núi với đỉnh trời.
Gió bắc lạnh thấu xương, vù vù thổi qua, âm thanh cùng giá rét cơ hồ có thể cắt rách da thịt người.
77 Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà. *
*Tạm dịch: Núi lạnh xa xa, lối đá nghiêng.
Tám người vào núi, giờ chỉ còn lại có hai người.
“Hắn sẽ không thắng được.
78 Vũ quá phong lai khẩn, sơn tắc hoa lạc trì*
*Tạm dịch: Mưa theo gió ùa về, núi đầy hoa rơi muộn.
Gió thổi qua rừng trúc, tầng tầng xanh biếc như sóng cuộn.
79 Huyền Sinh tìm được Song Tịnh ở một nơi mọc đầy u doanh thảo.
Hắn theo lời của Phù Bình mà tìm tới, đã thấy nàng đang khoanh chân ngồi trên cỏ, tay cầm một đóa hoa nhỏ, buồn chán ngâm nga một khúc ca, tựa như trận chiến kinh tâm động phách này cũng chỉ như trò chơi ngày thường mà thôi.
80 Thì ra, chiếc gương kia phản xạ ánh sáng từ bên ngoài, chiếu thẳng tới một mặt gương khác đang phủ bụi thật dày, tiếp đến chiếc gương ấy cũng phản xạ lại ánh sáng, chiếu thẳng vào chiếc gương trên góc tường đối diện, cứ thế chiếu qua chiếu lại, từ từ làm sáng cả sơn động, mọi người lúc này mới phát hiện ra, nơi đây có đặt hàng vạn chiếc gương, ánh sáng phản chiếu khắp nơi, phảng phất vô biên vô hạn.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29