21 Sáng sớm hôm sau quả nhiên Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại. Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên thì thấy Phiên Phiên đang gục bên mép giường ngủ. Nha đầu này ở bên cạnh hắn cả đêm qua sao? Tối hôm qua khi hắn… tỉnh lại còn chưa kịp hỏi nàng vì sao còn chưa rời khỏi vương phủ thì nàng đã mừng rỡ như điên chạy ra ngoài.
22 Vì sao ngươi nghĩ rằng sau khi ta biết chuyện này sẽ lưu lại chỗ ngươi? – Phiên Phiên lạnh giọng hỏi. Hàn Mặc Hiên đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống bên người nàng, trước ánh mắt sợ hãi của Phiên Phiên, hắn khẽ cười rồi giải khai huyệt đạo cho nàng.
23
24 Tiếng ho nhẹ vang lên làm cho hai người còn lại chú ý tới, Mộ Dung Nguyệt cũng cố che dấu sự mất kiểm soát của chính mình. Thật sự hắn không cố ý xem nhẹ ảnh hưởng của Phiên Phiên tới mình.
25
26 “Nguyệt Ẩn sơn trang” là một tổ chức thần bí trong chốn giang hồ không một ai biết sơn trang thần bí này nằm ở chỗ nào, cũng không biết chủ nhân của sơn trang là ai, càng không biết thực lực của Nguyệt Ẩn sơn trang mạnh mới mức nào.
27
28 Vì sao một Nguyệt Ân sơn trang đại danh đỉnh đỉnh lại là một bãi mồ chứ? Hắn không phải là vương gia sao? Chẳng lẽ hắn đem âm trạch (đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mã) của mình làm cứ điểm sơn trang hả? Biến thái quá!
Đột nhiên dưới đất truyền trên một tiếng nổ vang, Phiên Phiên còn tưởng là động đất.
29
30 Vâng vâng dạ dạ bước vào trong điện, nàng cúi đầu thật thấp không dám ngẩng lên nhìn hắn. Thoáng cái nàng liếc thấy cách mình mười bước có một đôi giày vải màu trắng, đúng là Mộ Dung Nguyệt rồi.
31
32 Thật sự là không có phát sinh chuyện gì ư? Ngây ngô như Phiên Phiên cũng có thể cảm nhận được là nhiệt độ của hắn tăng cao kỳ lạ, nàng không dám động đậy vì sợ động phải cái ổ lửa khiến nó bùng lên sẽ thiêu cháy nàng mất.
33
34 Từ lần bị trúng độc, Mộ Dung Nguyệt đối với Phiên Phiên quan tâm hơn nhiều, hầu hạ bên cạnh nàng không còn là những tôi tớ bình thường mà là những sứ giả áo xanh được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh.
35
36 Mặc dù đang ngủ nhưng Phiên Phiên vẫn cảm giác được cả người trên dưới đau nhức vô cùng. Hình ảnh đêm qua từng chút từng chút hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, sự dây dưa không ngừng.
37
38 Khi tỉnh lại đã vào hoàng hôn, chân trời phủ kín một tầng mây đỏ đang bị bóng đêm cắn nuốt chỉ vất ra chút ánh sáng heo hắt. Nàng nhìn quanh quất thì thấy trong phòng không có ai cả.
39
40 Những ngày sau đó sơn trang quả nhiên náo nhiệt hẳn lên, từng đoàn người không ngừng ra vào sơn trang. Có người đưa tới đồ dùng cho hôn lễ, có người mang đồ cưới đến, thậm chí còn có một số người bề bộn xây dựng, bố trí phòng cưới ở nam viên thôn trang.