1 Thành phố A, ánh đèn đêm rực rỡ, tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam. Tống Từ Băng che ngực, bộ dáng giống như sắp hộc máu đến nơi đi vào phòng thay đồ, không ngừng la hét: “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”Uông Tiết ngồi đối diện chiếc gương đang chải tóc ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Sao vậy? Lại bị mấy người nhà giàu mới nổi ở bàn kia gây khó dễ nữa à?”“Thật ghê tởm! Còn ghê tởm hơn nuốt phải ruồi!” Tống Từ Băng oán hận nói: “Cũng không biết lấy đâu ra một đám nhà thầu học đòi đến nhà hàng Hạnh Vũ Nam ăn cơm, cậu nói bọn hắn muốn ăn cơm thì ăn đi, miệng lại còn không ngừng phun mấy lời cái gì mà “Phụ nữ chính là cái đuôi chó của lão tử” rồi “Chỉ cần có tiền, tất cả đều giống như chó mẹ ngoan ngoãn bò tới, bảo cô ta liếm thì liếm, bảo cô ta cút thì cút”, TMD, cứ ở đó mà phun không ngừng, chọc cho lão nương phát điên! Buồn nôn nhất chính là đám con gái đi theo bọn hắn còn ở đó “Ừ, ghét ~~”, “Tổng giám đốc Vương thật là đáng ghét ~”…Thật tức muốn chết!”Tống Từ Băng học lại với giọng điệu giống như đúc khiến ấy cô gái ở đây cũng thấy kinh tởm, mọi người không khỏi vừa nghe vừa mắng to, càng nói càng căm phẫn.
2 Liên Sơ mờ mịt bị nhét vào trong xe, chiếc xe tăng tốc vững vàng chạy trên đường, vẻ mặt trầm tĩnh như nước của anh lại khiến cho nhịp tim của cô rối loạn không ngừng.
3 Thật ra thì đó cũng không phải là cuộc điện thoại từ Dạ Nhiên. Chỉ là ánh mắt trầm tĩnh và kiềm chế của anh vừa rồi khiến Liên Sơ chợt hiểu tại sao anh chưa từng ngăn cản cô liên lạc với bên ngoài: anh biết cô không dám tìm cảnh sát, cũng không sợ cô tìm cảnh sát, anh là tạo cơ hội để cô tự tìm đến Dạ Nhiên.
4 Một ngày mới lại bắt đầu, Liên Sơ bị tiếng hót của chú chim sơn ca thức tỉnh. Cô lẳng lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ửng đỏ từ từ hiện lên phía sau dãy núi, một lớp sương mù thật mỏng bao quanh toàn bộ khu rừng, mọi thứ đều tươi đẹp, trong lành như vậy.
5 Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tần được tổ chức tại hội quán Tinh Bắc nổi tiếng, cao cấp bậc nhất ở thành phố A. Nhóm Thù Thành vừa tới thì bên trong đại sảnh của phòng tiệc cao cấp, trang nhã này đã tập trung rất nhiều bạn bè, thân hữu với đủ loại trang phục bắt mắt.
6 Thù Thành lẳng lặng nhìn cô, bờ môi lạnh lùng hơi mím lại. Trong đôi mắt màu đen thăm thẳm ấy, cô không thấy được điều gì, bao gồm cả tâm trạng của anh lúc này.
7 Thù Thành vừa bước vào tới nhà, Liên Sơ lập tức chạy ra từ thư phòng, cười híp mắt, “Ông xã, vất vả quá!”Anh cười như không cười nhìn cô, “Hình như không vất vả bằng em.
8 Lúc này mấy cô gái khác đi ngang qua nhìn thấy Liên Sơ cũng vây lại, hưng phấn lôi kéo cô hỏi đủ thứ chuyện. Liên Sơ bị họ ríu ra ríu rít hỏi nhức cả đầu, đúng lúc nghe được tiếng quát đã giúp cô thoát khỏi tình cảnh này: “Còn vây lại đó làm gì nữa? Không muốn làm việc nữa đúng không?”Mọi người nhất thời im lặng, Liên Sơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp giống như xe tăng nổi giận đùng đùng bước tới.
9 Ba năm trước. Lúc Liên Sơ bước ra cổng công ty đã là 10 giờ tối, ngoài trời gió lạnh thổi tới, những quán đồ nướng ven đường tỏa ra một mùi thơm nức, bụng cô bắt đầu kêu rột rột.
10 Lúc Liên Sơ bước ra từ trong quán, Khê Đình vẫn ngồi chơi một mình dưới bóng cây, vừa nhìn thấy Liên Sơ, cô bé lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt lấp lánh lôi kéo tay cô: “Dì Liên, dì qua đây nhìn này.
11 Ra khỏi Tinh Bắc, Thù Thành và Lâm Trí đều không muốn về nhà, quyết định lại lên núi. Ban đêm ở trên núi hơi hơi lạnh, trên trời ánh sao dày đặc, thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh mịch.
12 Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ chạy đến cửa sau của tiệm cà phê nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước xuống từ chiếc xe, gõ gõ cửa sau rồi lách mình bước vào.
13 Liên Sơ thầm nghĩ: Việc này để cô ra mặt, nếu để cho Thù Thành chẳng phải trở thành anh hùng cứu đại mỹ nhân. Khi cô vào tới, trong phòng làm việc có bảy tám người vây thành một vòng, ở giữa còn có một nam một nữ đang đứng giằng co đến mức đỏ mặt tía tai, những người khác chỉ nhìn bọn họ tựa như chế giễu.
14
15 Hai ngày sau, đến ngày mở tiệc. Liên Sơ gọi thợ trang điểm đến nhà riêng của mình để giúp cô sửa sang lại đầu tóc và trang điểm, sau đó chọn trang sức phối hợp với lễ phục thích hợp.
16 Đầu óc Liên Sơ “Oanh” một tiếng đột nhiên trống rỗng, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại liền cảm giác được nụ hôn đang tham lam trằn trọc ở môi mình, máu nóng trong người cũng nổi lên.
17 Trong mắt Thù Thành nổi bão, qua hồi lâu, đanh giọng nói: “Liên Sơ, đứng lên!”Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chưa đầy vẻ quật cường, tuyệt vọng và bất đắc dĩ, “Làm thế nào bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ?”“Đứng dậy, đến chỗ anh.
18 Ánh mắt Thù Thành nhìn cô từ từ trở nên mềm mại, nụ cười chua xót đến khó tả: “Anh thừa nhận, anh khẳng định không thể quên được chuyện này, anh là một người đàn ông, chuyện này thực sự khiến anh cực kỳ khó chịu, nhưng hết thảy so với việc bị em phản bội thì có là cái gì?”Liên Sơ im lặng nhìn anh, đờ đẫn mất một lúc mới đột nhiên tiến lại ôm chặt lấy anh.
19 Liên Sơ vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ, chỉ thấy Thù Thành đang lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn cô đây hứng thú. Liên Sơ hồ nghi hỏi: “Ánh mắt của anh sao lại quỷ dị như vậy?”Thù Thành dang tay, “Tới đây!”Liên Sơ ngoan ngoãn bước tới, thoải mái làm ổ trong ngực anh.
20 Lúc Liên Sơ gần tan ca thì nhận được điện thoại Thù Thành gọi tới: “Bà xã, tối nay xin phép một bữa nha. Mấy chiến hữu cũ tới đây, buổi tối phải cùng nhau ăn một bữa cơm.