21 Thành phố B, trên một chiếc thuyền hàng ở sông Lâm Giang. Trong khoang thuyền, Ngu Minh kể lại cặn kẽ tình huống tối qua cho Dạ Nhiên: “…Trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào, ngay cả bên phía cục phòng chống ma túy cũng không có tin tức.
22 Thù Thành cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu. Mặc dù trong điện thoại Johnny đã lặp đi lặp lại đảm bảo với anh rằng Dạ Nhiên tuyệt đối không thể sống sót được, thế nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện này chỉ e không thể thuận lợi như vậy.
23 Đợi đến lúc Liên Sơ chạy đến được, Lâm Trí đã tới từ trước, cô nhìn thấy sắc mặt của anh ta, trong lòng không khỏi trầm xuống, hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”Anh ta chậm rãi lắc đầu: “Mất liên lạc với bên dưới rồi, nhân viên cứu hộ đã đi xuống, bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể.
24 Mặc dù cả Thù Thành và Tống Ca đều bị không ít ngoại thương nhưng tổng thể mà nói tính mạng coi như là được bảo toàn tốt đẹp. Tất cả mọi người không nhịn được kích động một trận, sau đó, Thù Thành và Tống Ca đều bị đưa đến bệnh viện.
25 Chẳng lâu sau, tình trạng vết thương của Thù Thành đã không còn đáng ngại, anh chính thức trở lại đi làm. Hiện tại, công ty ở thành phố Đồng như rắn mất đầu, mà cuộc chiến tranh giành quyền khai thác mỏ quặng cũng đến hồi quan trọng, Thù Thành chưa thể trở lại thành phố A mà phải tiếp tục trụ lại ở thành phố Đồng.
26 Thù Thành bổ nhiệm phó tổng giám đốc chi nhánh thành phố Đồng lên tiếp nhận vị trí của Tống Ca, sau đó lại đề bạt chính tâm phúc của mình là Hoàng Việt lên đảm nhiệm chức vụ phó tổng.
27
28 Bên trong kho để hàng hóa không một tiếng động, Hàn Đông ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn một màn xảy ra trước mặt này. Chỉ thấy Ngu Nhan cầu xin: “A Nhiên, bỏ qua hắn đi, tôi chỉ cầu xin cậu lần này.
29 Một ngày kia, Thù Thành xử lý xong toàn bộ công việc chất đống của mình đã là bảy giờ tối. Anh cử động động cánh tay cứng ngắc của mình một chút, cầm di động trên bàn lên bắt đầu gọi điện cho Liên Sơ.
30 Kí ức giống như miệng cống bị mở ra, đoạn kí ức được giấu ở nơi sâu thẳm nhất kia đột ngột xuất hiện, mọi thứ trước mắt trở nên hỗn loạn đan lồng vào nhau, chập chờn quay về, như lướt ở trong mơ, không phân rõ là thật hay ảo.
31 Liên Sơ lấy lại bình tĩnh nói: “Khê Đình, vào ăn cơm, dì có việc phải ra ngoài một lát. ”“Dì Liên Sơ…”Cô vỗ vỗ gương mặt của Khê Đình: “Ngoan, để dì gọi điện cho cô Hứa đến nhà chơi với cháu, khi nào dì ấy đến cháu hãy mở cửa.
32 Một tiếng “ầm” thật lớn, xe của Dạ Nhiên bị đâm phải lộn nhào trên mặt đất. Qua một vài giây, đầu óc của hắn mới phản ứng kịp từ trong trống rỗng, thân thể mắc kẹt ở vị trí lái xe, toàn thân đau đớn.
33 Đêm đó, gió thổi mây bay, trên bầu trời hiện lên một vầng trăng khuyết, mặt nước màu xanh dương đậm đã được che phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Ánh trăng lạnh như băng, dòng sông như tơ lụa, hắn và cô trôi dạt trên một chiếc thuyền hoang.
34 Thù Thành và Lâm Trí đã lâu không gặp, hai người tự nhiên trò chuyện rất vui vẻ. Lâm Hiểu Nam ngồi một bên nhàn nhã uống rượu đỏ, thỉnh thoảng chen vào, nói vài câu đùa giỡn dí dỏm.
35 Ngày hôm sau, Liên Sơ lại bị con chim nhỏ đúng hạn viếng thăm đậu bên cửa sổ đánh thức như thường lệ. Loài chim sơn ca ở trên núi này dường như có dịch thần trong cổ họng, tiếng hót quả thực thánh thót cực kỳ.
36 Ở khu ngoại ô thành phố A, tại một khu tứ hợp viện vắng vẻ. Ngu Nhan không để ý vệ sĩ ngăn cản vọt vào phòng khách, Ngu Minh và mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi đó bàn chuyện chính sự.
37 Dưới chân núi Mai, tại ngôi biệt thự của Thù Thành. Hôm nay là chủ nhật nhưng cả Liên Sơ và Thù Thành đều có công việc, không thể làm gì khác hơn là gọi Hứa Yến tới ở cùng Khê Đình.
38 “Cái gì?!”Đầu óc Liên Sơ hỗn loạn, nhưng có thứ lại từ từ rõ ràng. Năm đó Dạ Nhiên bị trọng thương, thế lực ở thành phố Đồng lại bị càn quét sạch sẽ, hai giới hắc bạch lại truy lùng hắn khắp cả trên trời dưới đất.
39 Liên Sơ và Ngu Nhan hẹn gặp nhau ở trước của phòng của giáo sư Đào Thời Niên. Ngu Nhan đã đến từ sớm, im lặng ngồi ở băng ghế dài trước cửa phòng đợi, chỉ một lát đã thấy Liên Sơ dẫn theo Khê Đình xuất hiện ở cửa thang máy, cô không nhịn được run rẩy đứng dậy.
40 Thứ năm, trong phòng khám của giáo sư Đào Thời Niên. Vị giáo sư có gương mặt hồng hào tóc bạc nhìn hai người phụ nữ trẻ tuổi ánh mắt tha thiết đang ngồi trước mặt chậm rãi thở dài: “Không được, không thích hợp cấy ghép.