Người Yêu Cũ Chương 32
Chương trước: Chương 31
- Con nói gì thế mau xin lỗi bố đi _ mẹ bắt đầu khóc vì ko biết phải bênh vực bên nào .
- Ko , bởi vì nếu bố hiểu con thì bố cũng sẽ chẳng bao giờ bắt con phải làm những chuyện mà con ko muốn .
- Ta nói lần cuối , có chia tay ko ? _ giọng nói của bố thật đáng sợ và pha trộn chút buồn bã do đứa con gái ko chịu nghe lời .
- Ko là ko _ tôi kiên quyết đến cùng .
Còn bố tôi , ông ấy đứng lên ko vững , phải bám víu vào mẹ tôi đứng lên . Thậm chí ông còn chẳng thèm nhìn mặt tôi mà đi thẳng vào trong phòng .
Lặng nhìn cái dáng vẻ gầy gò , ốm yếu và đen nhẻm của bố tôi . Thành thật mà nói chẳng còn từ nào diễn tả nổi về vẻ bề ngoài của bố . Nếu so sánh hồi vẫn còn em trai thì bố đúng là một trời một vực . Bởi bố tôi vốn cao , to , nước da trắng hồng nè , đẹp trai nữa , học giỏi và nhờ những đặc điểm trên mới tán đổ được mẹ tôi trong năm ngày đấy chứ . Ấy mà đùng một cái , em trai mất , tôi nằm viện ko rõ sống chết , bố tôi thay đổi hẳn về tính cách lẫn dáng vẻ , và trở thành như ngày hôm nay . Tôi chỉ muốn nói : " Bố à , con thành thật xin lỗi bố , con là đứa con gái bất hiếu sống mà như bù nhìn chẳng thể làm được cái gì cho bố và mẹ " .
Xem tiếp: Chương 33