321 “Nào xuống thôi, đến nhà rồi. ” Anh nói dịu dàng, đưa tay qua vuốt ve gương mặt cô, sau đó cúi đầu xuống, đáp nhẹ lên cánh môi đỏ thắm. “Ừm. . . . . .
322 Nghe anh nói câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô yêu anh, nhưng, làm thế nào bây giờ đây?“Phải chăng vì Tô Lai?” Anh ôm lấy cánh tay cô, nhưng chỉ chút xíu thì buông ra.
323 Ngày hai mươi tám tết âm lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý. Lúc đó đang bão tuyết cơ hồ che lấp các con đường, Hoan Nhan đi mua sắm rất nhiều quà để mừng tuổi, lại đi siêu thị để mọi người lựa chọn quà tặng, mãi đến bảy giờ tối mới về.
324 Anh không trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua một hồi lâu anh mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế sa lon: “Anh là người đã chết qua một lần, nhớ lại hay là quên đều không quan trọng.
325 Mùng Hai tết âm lịch, Á Hi và Vũ Hinh lên máy bay trở về nước Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng đi theo. Noãn Noãn ngoan ngoãn dựa vào bả vai Thân Tống Hạo, cô bé im lặng nhìn Tằng Á Hi đứng gần đó, trong lòng đầy thắc mắc.
326 Sau khi Á Hi rời thành phố A được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra một chuyện suýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của cô. Chuyện này đã khiến cho cảnh xuân tháng tư thêm tối tăm bởi máu rơi đầm đìa, bụi bốc mù mịt.
327 “Tớ ư, về chuyện này tớ cũng không rõ ràng lắm, vả lại, mình cảm thấy Lâm Thiến cũng không đến nổi xấu như thế, suy cho cùng trước kia chúng ta cũng không làm cái gì gây tổn thương tới chuyện của cô ấy.
328 Điện thoại di động bể tan tành, biến thành một đống mảnh vụn. Văn Tĩnh chết lặng, cảm thấy hai chân như nhũn ra, muốn khóc cũng khóc không được. . . .
329 “Tĩnh nhi đừng sợ, mình nói mình sẽ bảo vệ cậu. ” Ka Ka cười một tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô chấp nhận số phận không giãy giụa nữa, mặc cho những người đàn ông kia đem cô đè xuống ở trên ghế sa lon.
330 “Khu đất Thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường. ” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
331 Nhưng mà sau khi thấy Văn Tĩnh sinh ra một bé trai mập mạp, Thích Dung Dung nhịn không được, lập tức gọi điện thoại cho Hoan Nhan đến ngay nhà mình. “Mẹ, người tìm con có việc?” Hoan Nhan vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thích Dung Dung và Thân Thiếu Khang ngồi trong phòng khách vẻ mặt nghiêm nghị.
332 Hoan Nhan chợt quay người ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào ngực anh, thủ thỉ : "Mẹ nói. . . . . . chúng ta hãy sinh thêm một em bé nữa.
333 "Thật vậy chứ?" Hơi thở của cô bắt đầu rối loạn, cô khẽ run, mở miệng hỏi. "Thật một trăm phần trăm, tuyệt đối không có lừa em chút nào. " Nụ hôn của anh dần dần dịch chuyển đến trên vai của cô, cằm đẩy cổ áo của cô ra, môi tiếp tục hạ xuống: "Bà xã, đã năm năm nay anh không hề gần gũi bất cứ người con gái nào, đây cũng là lời nói thật, tuyệt không có một chữ lừa em.
334 “Được rồi anh đừng giả vờ nữa, anh có muốn ngủ hay không?” Hoan Nhan im lặng, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống như Noãn Noãn.
335 Hoan Nhan bật phì cười một tiếng, cắn day day lổ tai anh khẽ nói: “Này , anh vẫn còn nhịn tới khi nào?”‘Tiểu yêu tinh!” Anh chợt gắt gao nhìn cô chăm chú, cắn răng thì thầm ra tiếng, nghiêng người đè cô xuống dưới thân thể mình.
336 Cô ngồi không yên ở ghế sa lon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách. . . . Sắc trời u ám nặng nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè trên đỉnh đầu người, khiến cho không ai có thể thở nổi.
337 Anh không lên tiếng, mãi một lúc sau đợi đến khi có mấy người không chịu nổi đòn cân não, bấy giờ Thân Tống Hạo mới nhàn nhã đi tới ngồi xuống ghế sa lon, cười cười nói: “Mấy vị chú bác, tôi có mấy câu muốn nói.
338 Thân Tống Hạo khẽ cười, ôm chặt cô vào trong lòng. Hoan Nhan không nhìn thấy được nét mặt mệt mõi của anh, tâm tình thoáng buông lỏng một chút. Lúc này cô mới phát hiện mình phát lạnh, run cầm cập.
339 Thích Dung Dung vừa hung hăng mắng, vừa cầm một xấp bệnh án thật dầy quăng lên trước mặt Hoan Nhan. . . "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Hoan Nhan không hiểu ra sao, cảm giác nóng hừng hực lan truyền khắp gương mặt, cô đưa tay tùy tiện tóm được một tập giấy dầy dầy, có chút ngỡ ngàng.
340 Cô chợt nhớ ra, vừa mới rồi khi đến nhà họ Thân cô không nhìn thấy Noãn Noãn. Hôm nay là Chủ nhật, trời lại mưa to, ngày hôm qua Thích Dung Dung liền đem Noãn Noãn đón đi, mà nơi đó lại không thấy Noãn Noãn, vậy con bé hiện đang ở nơi nào đây?Hoan Nhan tay chân luống cuống đi gọi điện thoại, sau khi bấm số điện thoại bên kia, cô vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, thình thịch cuồng loạn, Noãn Noãn chính là mạng sống của cô, nếu như con bé xảy ra chuyện gì.